Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 197: Tam Thanh phân gia!

Chương 197: Tam Thanh phân gia! Đám đệ tử Xiển giáo thảm bại, sau đó tự nhiên không có ý tứ đi mách tội với Nguyên Thủy. Mách tội là chuyện mà trẻ con mới làm, bọn hắn không có gan làm việc đó. Nhưng là bọn họ không nói, không có nghĩa là Nguyên Thủy không biết. Nguyên Thủy là Thánh Nhân, trên Côn Lôn sơn gió thổi cỏ lay đương nhiên không thể qua mắt hắn. Mỗi lần nhìn thấy đám đồ đệ của mình bị đánh cho mặt mày sưng vù, trong lòng hắn vừa đau lòng, lại vừa phẫn nộ. Nhưng hắn là bậc trưởng bối, cũng không tiện lấy lớn hiếp nhỏ. Chuyện giữa đám tiểu bối, hắn ra mặt thì tính là gì? Không chơi nổi sao? Hắn sẽ bị những sinh linh khác ở trong lòng chê cười! Hắn là một kẻ sĩ diện, đương nhiên không muốn làm vậy. Nhưng có câu “càng nhịn càng giận”. Sau vài lần, sự phẫn nộ trong lòng hắn đã đạt đến một giới hạn. Cuối cùng có một ngày, hắn thực sự nhịn không được, tìm đến Thông Thiên, không chút khách khí nói: “Thông Thiên! Ngươi xem lại đám đệ tử kia của ngươi đi, bọn chúng làm ô uế cả Côn Lôn sơn! Một nơi thanh tu tốt đẹp, bị bọn chúng giày xéo thành cái dạng gì rồi?! Không chịu giáo hóa thì chính là không chịu giáo hóa! Dù cho có bái vào môn hạ Thánh Nhân, vẫn không thay đổi được cái tính kia! Mau bảo chúng rời khỏi đạo tràng! Ta không muốn thấy chúng nữa!” Lời nói lạnh băng của Nguyên Thủy khiến Thông Thiên đau nhói trong tim. Hắn nghiến răng nói: “Nhị huynh! Sao đến mức này? Dù sao bọn chúng cũng là sư chất của huynh mà!” Nguyên Thủy nghe vậy, khinh thường nói: “Sư chất? Ta chưa từng thừa nhận bọn chúng! Một đám khoác vảy mang giáp, sinh ra từ nơi ẩm thấp, lũ súc sinh do trứng hóa cũng xứng làm sư chất của bản tọa sao?! Tam đệ, bảo chúng rời đi đi, đây cũng là vì tốt cho ngươi!” Nghe những lời này, Thông Thiên lập tức cười lạnh: “Ha ha, tốt cho ta? Nhị huynh, à không, Nguyên Thủy Thiên Tôn! Ngươi nói đuổi đệ tử ta ra khỏi đạo tràng là vì tốt cho ta? Thật nực cười! Chẳng phải do đám đệ tử của ngươi đánh không lại đồ đệ ta nên trong lòng ngươi bất mãn sao?! Sao phải tìm những lý do đường hoàng kia?! Nói đồ đệ của ta không chịu giáo hóa, là súc sinh, vậy đồ đệ của ngươi là cái gì?! Lần nào tranh chấp mà không phải do đồ đệ của ngươi gây ra?! Rốt cuộc là ai đang cố ý gây sự?! Đến nước này rồi, ta cũng chẳng muốn đôi co với ngươi nữa. Nếu ngươi chướng mắt thầy trò chúng ta, vậy thì chúng ta đi là được! Cái Côn Lôn Sơn này tặng cho ngươi thì đã sao!” Nói xong, Thông Thiên giận dữ xóa luôn Thượng Thanh cung! “Đệ tử Tiệt giáo đâu?” Giọng nói hùng hậu của Thông Thiên vang vọng trong đạo tràng. Bên ngoài đạo tràng, tất cả sinh linh trên Côn Lôn sơn đều nghe thấy tiếng của Thông Thiên. “Đệ tử có mặt!” “Đệ tử có mặt!” “Đệ tử có mặt!” “......” Các nơi trong đạo tràng, từng vị đệ tử đáp lời. Ngoài đạo tràng, cũng có đệ tử trả lời. Thông Thiên nghe vậy, hít một hơi thật sâu, lần nữa lên tiếng: “Toàn bộ đệ tử Tiệt giáo theo bản tọa đến Đông Hải!” Dứt lời, thân thể Thông Thiên không hề dừng lại mà bay ra khỏi đạo tràng. Trong lòng hắn hơi cay đắng nghĩ: “Ẩn trong khói đạo hữu, ta sẽ cùng ngươi làm bạn.” Một khắc sau, trên Côn Lôn sơn, mấy ngàn đạo độn quang cùng nhau bay ra. Khung cảnh vô cùng rung động và tráng lệ. Phương hướng phi hành của chúng đều là Đông Hải....... Trên Côn Lôn sơn, Nguyên Thủy nhìn theo bóng lưng Thông Thiên rời đi, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hắn lạnh lùng nói: “Thông Thiên! Mong ngươi đừng hối hận quyết định hôm nay! Đi đi! Tất cả các ngươi cứ đi đi! Cái Côn Lôn Sơn này mình bản tọa ở!” Nói xong, hắn vung tay xóa đi ba chữ to “Ngọc Thanh Cung”. Ngược lại, ở trên đó viết ba chữ lớn khác —— “Ngọc Hư Cung”!
Bạn cần đăng nhập để bình luận