Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 266: Côn Bằng cùng Lục Áp (2)

"Chương 266: Côn Bằng cùng Lục Áp (2) Bây giờ phụ vương không còn ở đây, nó chính là chỗ dựa duy nhất mà ta gửi gắm vào phụ vương! Ta muốn nhìn nó, lại một lần nữa cảm nhận cảm giác phụ vương ở bên cạnh ta...” Côn Bằng nghe vậy, lập tức cảm thấy cạn lời. Hắn không ngờ Lục Áp thật sự lắm chuyện, đến một chút tin tưởng đối với hắn cũng không có! Mặc dù nói, đúng là hắn đang lừa đối phương. Không thể không nói, Lục Áp người này rất có đầu óc. Lời hắn nói rất hợp tình hợp lý. Nhìn một chút di vật của phụ thân, nhìn vật nhớ người có gì sai sao? Một chút bệnh vặt cũng không có! Đến mức Côn Bằng cũng không cách nào cự tuyệt! Nhưng thật sự cho rằng như vậy là xong sao? Hắn lắc đầu, lấy Hà Đồ Lạc Thư ra, đưa cho Lục Áp. Lục Áp một mặt kinh ngạc tiếp nhận nó. Hắn không nghĩ tới Côn Bằng lại dễ dàng đáp ứng hắn như vậy. Chẳng lẽ, hắn trách lầm đối phương? Khi hắn đang nghĩ như vậy, Hà Đồ Lạc Thư đã nằm trong tay hắn. Hắn từ từ mở nó ra. Sau một khắc, vẻ mặt của hắn không khỏi ngẩn ra. Chỉ thấy Hà Đồ Lạc Thư bên trên chi chít vết rách! Nhìn thấy mà giật mình! Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc là trận đại chiến kinh thiên động địa đến mức nào, lại có thể tàn phá một kiện cực phẩm tiên thiên linh bảo đến mức này! Trong lòng của hắn rất hổ thẹn. Hắn quả nhiên đã trách lầm Côn Bằng! Thế là hắn đem Hà Đồ Lạc Thư trả lại cho Côn Bằng, giọng nói cung kính: “Linh Bảo hư hao nghiêm trọng, còn xin nghĩa phụ hao tâm tổn trí, mau chóng chữa trị bảo vật này.” Côn Bằng nhận lại Hà Đồ Lạc Thư, trong lòng cười lạnh: Ngươi cũng xứng đấu với bản tọa sao? Trong lòng của hắn chẳng hề để ý đến nó. Về phần vết rách trên Hà Đồ Lạc Thư từ đâu mà có? Thực chất nào có vết rách nào, chỉ là một chút trò bịp mắt thôi. Côn Bằng có được trận pháp tạo nghệ vô cùng cao siêu. Trong đó, huyễn trận chính là một bộ phận của trận pháp! Với thực lực và trận pháp tạo nghệ của hắn bày ra huyễn trận, Lục Áp đương nhiên nhìn không ra. Côn Bằng thu hồi Hà Đồ Lạc Thư xong, lập tức chơi trò gậy ông đập lưng ông, chậm rãi hỏi: “Con trai ta, nghe nói Thái Nhất để lại cho con một kiện cực phẩm tiên thiên linh bảo, tên là trảm Tiên Phi đao? Vi phụ đối với nó rất tò mò, có thể cho vi phụ xem thử không?” Côn Bằng nói lời này tự nhiên không phải xem trọng trảm Tiên Phi đao. Mà là muốn hù dọa đối phương một chút, đồng thời ngầm đưa ra một cảnh cáo cho đối phương thôi. Để nó đừng tơ tưởng đến những thứ không nên tơ tưởng. Mà sau khi nghe Côn Bằng nói, Lục Áp lập tức rất xoắn xuýt. Lấy trảm Tiên Phi đao ra, thì lại lo lắng Côn Bằng thấy của quý nổi lòng tham, đem nó chiếm làm của riêng! Không lấy ra, thì lại sợ mất chỗ dựa vừa mới tìm được, bao nhiêu công sức cũng đổ sông đổ biển! Cho nên, trong lòng của hắn vô cùng xoắn xuýt! Nhưng cũng không còn nhiều thời gian cho hắn xoắn xuýt. Theo thời gian trôi qua, hắn cũng nên đưa ra lựa chọn. Thấy đã không thể kéo dài thêm, trong lòng hắn thở dài, một mặt nhăn nhó lấy trảm Tiên Phi đao ra, luyến tiếc không rời đưa nó cho Côn Bằng. “Phụ thân, đây là trảm Tiên Phi đao, xin người xem qua!” Đôi mắt của hắn dán chặt vào trảm Tiên Phi đao, sợ nó rời khỏi tầm mắt của mình. Côn Bằng thấy vậy không khỏi buồn cười. Nhìn bộ dạng đúng là đang cuống a! Trong lòng hắn lắc đầu, một lát sau, đem nó trả lại cho Lục Áp. Hắn đối với cái trảm Tiên Phi đao này không có chút hứng thú nào. Lục Áp thấy thế, lập tức vẻ mặt mừng rỡ thu trảm Tiên Phi đao vào. Đây chính là con át chủ bài lớn nhất hiện tại của hắn. Không thể xảy ra sơ xuất! Thấy ở chỗ Côn Bằng không chiếm được lợi ích gì. Trong lòng Lục Áp bỗng nhiên nảy sinh ý định rời đi. Hắn cúi người đối với Côn Bằng nói: “Nghĩa phụ, nếu không còn gì phân phó, hài nhi xin cáo lui trước…” Côn Bằng nghe vậy, khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản nói: “Đi đi, vi phụ đang nghiên cứu một bản huyền công, con nhớ lấy, sau này nếu không có chuyện quan trọng, không được đến quấy rầy vi phụ tu hành.” Ý tứ trong lời nói của Côn Bằng rất rõ ràng, về sau nếu gặp phải phiền phức, thì tận lực đừng đến tìm hắn! Lục Áp rất thông minh, lập tức nghe ra hàm ý của Côn Bằng. Điều này làm trong lòng hắn vô cùng bi thương. Tưởng tượng lại ngày xưa lúc phụ vương hắn còn tại, Côn Bằng đối với hắn là hiền lành đến mức nào. Bây giờ lại là người đi trà nguội, đối với hắn lạnh nhạt như thế. Trong lòng hắn rất bất công, nhưng hiện thực là như vậy, hắn có thể thế nào? Hắn chỉ có thể tự an ủi mình: sau này phải càng thêm cố gắng tu hành, dựa vào người khác là vô dụng, thế gian này chỉ có thể dựa vào chính mình! Trách nhiệm phục hưng Yêu tộc cũng chỉ có mình mới có thể gánh vác! Bất quá đối với hắn mà nói, chuyến đi Bắc Hải này cũng không phải là không có thu hoạch. Nhận Côn Bằng làm nghĩa phụ, về sau có thể mượn danh tiếng của Côn Bằng làm việc. Nó có rất nhiều lợi ích. Côn Bằng trong Yêu tộc vẫn rất có uy vọng. Hắn làm nghĩa tử của Côn Bằng, rất nhiều đại yêu đều nguyện ý nể mặt hắn! Mà hắn là thái tử duy nhất của Yêu Đình, rất nhiều Di Lão Yêu tộc xem ở mặt mũi Yêu Đế ngày xưa cũng nguyện ý ủng hộ hắn. Cho nên, hắn không bao lâu nữa, liền có thể lần nữa tập hợp một lớp thủ hạ. Bất quá, muốn khôi phục Yêu Đình náo nhiệt như xưa, chỉ sợ là rất khó khăn… Trong lúc trầm tư, Lục Áp khom người cáo lui. Nhìn theo bóng lưng rời đi của nó, trong ánh mắt Côn Bằng lộ ra vẻ cân nhắc. Đây chỉ là do linh quang của hắn chợt lóe, tùy tiện bày ra một quân cờ nhàn rỗi, cũng không biết tương lai có thể phát sinh tác dụng hay không. Bất quá coi như không dùng cũng không sao. Dù sao đối với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Về phần nói Lục Áp có thể gây ra mầm tai họa khó giải quyết cho hắn không? Trên mặt của hắn không khỏi nở một nụ cười tự tin nhạt nhòa. Không thể xảy ra. Thân thể hắn bây giờ có chiến lực so sánh với Thánh Nhân bình thường, dù không bằng thì cũng không sai biệt lắm. Thế gian còn chuyện gì mà hắn giải quyết không được? Hơn nữa cũng đâu nhất thiết phải giải quyết mọi chuyện, cùng lắm thì chỉ cần bỏ chạy thôi, chắc cũng sẽ không ai đuổi theo hắn không buông. Sau đó, trong đại điện một lần nữa khôi phục yên tĩnh. Côn Bằng tiếp tục luyện hóa Hà Đồ Lạc Thư. Hà Đồ Lạc Thư chỉ là cực phẩm tiên thiên Linh Bảo, với tu vi Chuẩn Thánh hậu kỳ của hắn, chỉ cần vài trăm năm là có thể triệt để luyện hóa nó. Còn việc luyện hóa Hỗn Độn Chung mới là tiết mục quan trọng! Ít nhất cần mấy ngàn năm mới có thể luyện hóa nó đến cực hạn! Còn triệt để luyện hóa? Vậy cần phải có tu vi Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mới được! ... Thời gian tiếp tục trôi qua, chớp mắt lại qua mấy trăm năm. Sau khi Vu Yêu kết thúc, Nhân tộc mở ra một thời đại phát triển mạnh mẽ. Tuy nói Nhân tộc tu vi Kim Tiên trở lên lác đác không có mấy, nhưng số lượng người bình thường lại tăng trưởng đột biến đến mức không thể nào đo đếm được! Có một chút bóng dáng của hai tộc Vu Yêu ngày xưa… Địa Phủ. “Vãn bối Triệu Công Minh, bái kiến Nữ Oa Nương Nương.” Trước Quỷ Môn Quan, Triệu Công Minh cúi người hành lễ với Nữ Oa. Nữ Oa nghe vậy, cười nói với hắn: “Không cần đa lễ, ta và sư huynh Vụ Ẩn đạo hữu của ngươi rất có giao tình, ngươi đối với ta không cần khách khí.” Triệu Công Minh nghe vậy lập tức gật đầu nói phải. Sau đó Nữ Oa nói với hắn: “Ta đến lần này là muốn gặp Bình Tâm đạo hữu, còn xin hiền chất hỗ trợ thông báo một tiếng.” “Nương nương xin chờ một lát.” Triệu Công Minh nói xong. Liền khom người cáo lui, đi về phía Lục Đạo Luân Hồi. Đến nơi Bình Tâm ở, Triệu Công Minh cung kính nói: “Nương nương, Nữ Oa Nương Nương cầu kiến.” Bình Tâm nghe vậy, ngữ khí bình thản nói: “Cho nàng vào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận