Hồng Hoang: Khuyên Tổ Long Quy Ẩn, Ta Bị Trục Xuất Long Tộc

Chương 340: Quốc sư vị trí! Văn Trọng chất vấn! (1)

Có đại thần thì hưng phấn, có đại thần lại đang lo lắng. Thương Dung bước ra khỏi hàng nói: “Đại vương, nếu có thể để đại đa số mọi người đọc được sách thì cố nhiên là tốt, nhưng tương tự cũng có tai họa! Nếu tất cả mọi người đều đi đọc sách thì ai sẽ trồng trọt?” Các đại thần khác nghe vậy, cũng lập tức phản ứng, nhao nhao nói: “Đúng vậy, thưa đại vương, vấn đề này không thể không cân nhắc. Nếu người đọc sách nhiều, người trồng trọt sẽ ít đi. Người trồng trọt ít thì lương thực sẽ giảm sản lượng! Nếu không đủ lương thực thì sẽ có rất nhiều người chết đói!” Đế Tân nghe các đại thần nói vậy, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Việc này các ngươi hãy cho Trẫm một biện pháp vẹn toàn đôi bên! Việc làm giấy và in chữ rời là bắt buộc phải làm! Đây là quốc sách, không ai được ngăn cản!” Các đại thần nghe vậy, nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đế Tân đã nói vậy thì bọn họ còn có thể làm gì được nữa! Sau đó, Đế Tân nói tiếp điểm thứ tư: “Thứ tư: Làm cho Trẫm một khối phương ấn, chất liệu có thể là ngọc đi! Ngọc tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng. Cho nên trên đó phải khắc những đặc điểm đại diện cho hoàng quyền! Việc này giao cho Hoàng thúc đi!” Đế Tân cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Tỉ Can, nói với hắn. Tỉ Can nghe vậy, tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu đáp lại: “Thần tuân chỉ.” Đế Tân nghĩ nghĩ, những gì cần nói cũng đã nói xong, liền quay sang quần thần: “Trẫm tạm thời có bốn điều cần nói, các ngươi phải tận tâm tận lực làm tốt! Bãi triều!” Nói xong, Đế Tân liền quay người rời đi...
Sau khi tan triều, Đế Tân lập tức rời khỏi vương cung, đến y quán của Tân Như Âm. Gặp Đế Tân, Tân Như Âm cười nói: “Bây giờ, ta có phải nên gọi ngươi là đại vương không?” Đế Tân nghe vậy bật cười lắc đầu: “Tân cô nương đừng trêu ta.” Trước mặt Tân Như Âm, hắn vẫn tự xưng “ta”. Điều này cho thấy, hắn không hề coi mình là vị đại vương cao cao tại thượng. Tân Như Âm cười rồi hỏi: “Không biết lần này đại vương đến đây có việc gì?” Đế Tân nghe Tân Như Âm hỏi vậy, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tân cô nương có phải đang giấu ta chuyện gì quan trọng không?” Tân Như Âm nghe vậy liền sững sờ, kinh ngạc hỏi lại: “Chuyện gì?” Đế Tân hỏi: “Không biết tu vi của Tân cô nương ra sao?” Tân Như Âm nghe đến đây lập tức hiểu ra, thì ra là chuyện tu vi… Nàng cười nhạt, giọng bình tĩnh nói: “Đại La Kim Tiên.” Đế Tân nghe Tân Như Âm thật tình nói ra tu vi của mình, liền hơi bất mãn hỏi: “Trước đây sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là một vị Đại La Kim Tiên?!” Tân Như Âm nghe vậy lập tức làm bộ mặt ủy khuất, nói: “Ngươi cũng đâu có hỏi ta đâu?” Đế Tân nghe Tân Như Âm nói vậy, giọng liền ngập ngừng, không biết nên nói thế nào. Cuối cùng, hắn thở dài, lắc đầu: “Thôi, chuyện này bỏ qua, không nhắc tới nữa. Ta tìm Tân cô nương lần này là muốn nhờ cô nương giúp ta một chuyện!” Tân Như Âm tò mò hỏi: “Giúp chuyện gì?” Đế Tân có chút lúng túng nói: “Ta muốn nhờ Tân cô nương giúp ta mượn một vật… Vật này có vị trí hơi đặc thù…” Tân Như Âm thấy Đế Tân ấp úng nói không rõ ràng, liền nhíu mày nói: “Đại vương nói thẳng đi, đừng có úp úp mở mở!” Đế Tân nghe vậy, ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Trong tay Thái Thượng Thánh Nhân có một Linh Bảo tên là Không Động ấn, nó chính là nhân đạo chí bảo. Vì Thái Thượng Thánh Nhân ở trong Hỗn Độn tại cõi Đại Xích Thiên, ta không thể đến đó được. Cho nên hi vọng Tân cô nương có thể đi một chuyến, giúp ta mượn nó về.” Tân Như Âm đến thế giới Hồng Hoang này cũng đã nhiều năm, tình hình ở đây nàng cũng đã hiểu rõ, không còn là một Tiểu Bạch không biết gì nữa. Thánh Nhân là gì nàng cũng biết. Thánh Nhân giáo hóa chúng sinh, có thần thông khai thiên tích địa! Cái gọi là Đại La Kim Tiên ở trước mặt Thánh Nhân cũng chỉ là sâu kiến mà thôi! Cho nên, khi nghe Đế Tân nói muốn nàng đi mượn bảo từ Thánh Nhân, phản ứng đầu tiên của Tân Như Âm sau khi kinh hãi là cự tuyệt. Việc có liên quan đến Thánh Nhân có thể quá nguy hiểm, nàng không muốn tùy tiện mạo hiểm! Hơn nữa vị trí của Thánh Nhân lại ở trong Hỗn Độn. Hỗn Độn là nơi nào nàng cũng đã nghe nói. Qua lời kể của các tu sĩ khác, nàng cũng cảm nhận được nơi đó đáng sợ thế nào! Bên trong đầy nguy cơ, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng có thể vẫn lạc! Nguy hiểm như vậy, sao Tân Như Âm có thể tùy tiện đến đó! Nàng nhận lời Đế Tân là không phải để vì hắn mà chịu chết! Nghĩ đến đây, Tân Như Âm lập tức lắc đầu từ chối: “Nhiệm vụ này quá gian khổ, ta không đảm nhận được, đại vương hãy tìm người khác đi!” Đế Tân nghe Tân Như Âm nói vậy thì lắc đầu cười khổ: “Ta chỉ biết mỗi một mình ngươi là Đại La Kim Tiên, còn có thể đi đâu tìm người khác được?” Tân Như Âm nghe vậy, trong lòng hơi động hỏi: “Còn chưa hỏi đại vương, làm sao ngươi biết ta là Đại La Kim Tiên?” Với câu hỏi của Tân Như Âm, Đế Tân không giấu diếm mà nói: “Là sư phụ ta nói cho ta biết.” Nghe Đế Tân trả lời, Tân Như Âm không khỏi đánh giá Đế Tân một lượt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ đối phương lại có cả sư phụ. Nàng khẽ nhúc nhích mắt, như nghĩ ra điều gì rồi tiếp tục hỏi: “Vậy việc để ta đến đạo tràng của Thánh Nhân, giúp ngươi mượn bảo cũng là sư phụ ngươi nói sao?” Đế Tân gật đầu đáp lại: “Không sai, sư phụ nói ngươi khá thích hợp, nên ta mới đến. Nếu việc này làm ngươi khó xử thì thôi vậy! Không có Không Động ấn, Trẫm vẫn cứ là Đại Thương Nhân Hoàng!” Tân Như Âm im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói: “Thôi, ta vì đại vương mà mạo hiểm một chuyến vậy! Nhưng nói trước, nếu không mượn được Không Động ấn thì đừng trách ta.” Tân Như Âm sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đánh cược một lần. Nếu là sư phụ phân phó, chắc là nàng không gặp nguy hiểm gì. Bản thân chỉ cần cẩn thận một chút, khi đối diện với Thánh Nhân thì cung kính một chút, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì. Mà nghe Tân Như Âm đồng ý, Đế Tân mừng rỡ, cười lớn: “Đó là đương nhiên! Vậy đa tạ Tân cô nương! Ta thay mặt ức vạn dân Đại Thương cảm tạ Tân cô nương!” Nói rồi, Đế Tân khom người thi lễ với Tân Như Âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận