Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 98: Chinh phục nữ đế

Chương 98: Chinh phục nữ đế
Lãnh Hoa Niên liếc mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Cẩm Sắt, sau đó quay người đạp không mà đi, chỉ để lại Độc Cô nữ đế sững sờ tại chỗ.
Độc Cô nữ đế qua mấy hơi thở mới chậm chạp phản ứng lại, một tay nắm chặt chuôi kiếm, rút Vảy Ảnh kiếm ra, sau đó đưa kiếm lên đỉnh đầu xoay một vòng, kiếm khí sắc bén hình thành một vòng tròn quanh người nàng, trong nháy mắt bay ra tứ phương, những người ở đây nhao nhao ngã xuống đất, không một ai may mắn thoát khỏi.
Độc Cô nữ đế cất kiếm vào, nhẹ nhàng thì thầm một câu:
"Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!"
Lập tức thân hình lắc một cái, cũng men theo phương hướng của Lãnh Hoa Niên mà đạp không mà đi.
Lãnh Hoa Niên chân trước vừa bước vào Thanh Liên vườn, Độc Cô nữ đế chân sau liền đuổi tới.
"Ngươi muốn làm gì? Đánh một trận, hay là sinh tử tương bác, đều tùy ngươi."
Lãnh Hoa Niên xoay người, lạnh lùng nhìn Độc Cô nữ đế nói.
"Ngươi khiến giang sơn của trẫm trở thành một mảnh hỗn độn, rồi muốn phủi mông bỏ đi sao?"
Nam Cung Vũ Phi cùng Nam Cung Ngọc Yên nghe tiếng đi tới xem thử, trong lòng hoang mang rối loạn, Độc Cô nữ đế tìm tới cửa, giọng điệu còn không thân thiện.
"Ngươi muốn thế nào? Nói thẳng đi."
Lãnh Hoa Niên vẫn chưa nguôi giận.
"Ở đây nhiều người, ngươi tìm một nơi yên tĩnh, ta muốn tâm sự kỹ càng với ngươi."
Chính Độc Cô nữ đế cũng không hiểu vì sao giọng điệu đột nhiên mềm đi ba phần.
Lãnh Hoa Niên mang theo Độc Cô nữ đế tùy tiện tìm một gian phòng, hai cô cháu Nam Cung biết điều tránh ra xa.
"Có gì thì nói thẳng, nói xong thì đi."
Lãnh Hoa Niên nhìn hồ Thanh Liên sóng biếc dập dờn ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lẽo.
"Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?"
Độc Cô nữ đế ngược lại bình tĩnh lại trước.
"Vậy ta nên nói thế nào? Quỳ xuống nói ta sai rồi, ta không nên giết thần tử của ngươi sao?"
"Hai cô cháu các nàng quan trọng trong lòng ngươi như vậy sao? Vì các nàng, ngươi lại muốn trở mặt với ta."
"Độc Cô Cẩm Sắt, ngươi sai rồi. Các nàng quả thực rất quan trọng trong lòng ta, nhưng người quan trọng nhất trong lòng ta vẫn luôn là ngươi. Đáng tiếc ngươi không cảm nhận được, cũng không biết trân quý."
"Ta làm sao lại không biết trân quý? Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Ủng hộ mọi việc ngươi làm, đem trấn quốc chi bảo của Đại Ương là Vảy Ảnh kiếm tặng cho ngươi, dạy ngươi kiếm pháp lợi hại nhất của Hư Linh, thậm chí... thậm chí ta còn trao cả bản thân cho ngươi, ta có chỗ nào không tốt với ngươi?"
Độc Cô nữ đế nghe Lãnh Hoa Niên nói người quan trọng nhất trong lòng hắn là chính nàng, liền rốt cuộc không khống chế nổi tâm tình của mình.
"Ngươi có biết yêu ai yêu cả đường đi không? Ngươi biết rõ hai nàng là nữ nhân của ta, vì sao ngươi lại mặc kệ người khác khi dễ hai nàng? Ta ở bên ngoài liều mạng vì ngươi, trở về trễ một bước là chỉ có thể trơ mắt nhìn các nàng chết, ngươi còn cảm thấy mình không sai sao?"
"Thật xin lỗi, ta thừa nhận mình thiếu cân nhắc, sơ suất, nhưng thật sự không phải ta sai người làm hại hai nàng."
Độc Cô nữ đế chậm rãi đi đến sau lưng Lãnh Hoa Niên, ôm lấy hắn.
"Phu quân, ngươi tha thứ cho ta đi! Ta không trách ngươi giết bọn hắn, ngươi cũng đừng trách ta được không?"
Lãnh Hoa Niên đưa tay gỡ đôi tay ngọc đang ôm chặt trước ngực hắn ra, sau đó chậm rãi xoay người, một tay bế bổng Độc Cô nữ đế lên.
"Phu quân, ngươi muốn làm gì?"
Độc Cô nữ đế mơ hồ cảm thấy không lành, nhưng lại rất thích cảm giác được ái lang ôm vào lòng.
Lãnh Hoa Niên cởi bỏ long bào của nàng, chiếm đoạt thân thể nàng, không còn ôn nhu như trước nữa.
"Phu quân, sao người lại đối xử với ta như thế?"
Độc Cô nữ đế dùng đôi mắt đẹp nhìn Lãnh Hoa Niên trên người mình, nước mắt trượt xuống, đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ trong ngàn năm qua.
Lãnh Hoa Niên cuối cùng cũng yên tĩnh nằm sấp trên người nàng, con quái thú bên trong cơ thể dường như đột nhiên rời khỏi cơ thể.
Hắn nhẹ nhàng hôn khô nước mắt của Độc Cô nữ đế, ôm chặt nàng vào lòng.
"Cẩm Sắt!"
"Phu quân!"
Hai người cuối cùng cũng vong tình hôn môi, tình cảm này hoàn toàn khác với cảnh tượng vừa rồi.
"Phu quân, vừa rồi ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa, nhát kiếm đó của ngươi sao mà quyết tuyệt đến thế."
Ánh mắt của Lãnh Hoa Niên lúc đó, bây giờ Độc Cô nữ đế nghĩ lại vẫn còn chút lòng còn sợ hãi.
"Cẩm Sắt, có thể là ta nhất thời nóng giận, ngươi đừng để trong lòng."
"Phu quân, ngươi nói ta là nữ nhân quan trọng nhất trong lòng ngươi, đó là thật sao?"
"Đương nhiên, ngươi nghĩ xem, vào lúc đó ta còn lừa ngươi làm gì."
"Phu quân, ngươi biết không, có lẽ chính câu nói đó đã khiến ta quay đầu lại, nếu không chúng ta có lẽ thật sự đã mỗi người đi một ngả."
"Ngươi thật không tức giận?"
"Ngươi không tức giận, ta cũng không tức giận."
"Được, chuyện này coi như cho qua, sau này ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó Cẩm Sắt của ta."
"Phu quân, ngươi bây giờ đã giết hết xương cánh tay của Đại Ương, vạn nhất Lãnh Nguyệt đế quốc xâm phạm, ta phải làm thế nào?"
"Bọn hắn tính là xương cánh tay cái gì chứ, lũ sâu mọt thì có. Sau này Đại Ương dù có sụp đổ, cũng có ta chống đỡ cho ngươi."
"Lãnh Nguyệt đế quốc, còn có cái kia tao hồ ly không dễ đối phó như vậy đâu."
"Nương tử, sao ngươi không hỏi chuyến đi Bắc quốc lần này của ta thế nào?"
"Phu quân, vậy rốt cuộc thế nào? Ngươi đi lâu như vậy, có bị con hồ ly tinh Lam Mộng Yêu kia (tao hồ ly) mê hoặc không?"
"Lãnh Nguyệt nữ đế Lam Mộng Yêu đã phụng ta làm chủ."
"Cái gì?"
Độc Cô nữ đế kinh ngạc ngồi bật dậy.
"Ta tìm người giúp đỡ, một mình ta chắc chắn không đối phó được nàng."
"Ai?"
"Sư muội của Lãnh Nguyệt nữ đế, Lam Thanh Tuyền."
"Không phải nàng đã bị cái kia tao hồ ly giết rồi sao? Thần hồn câu diệt mà."
"Về lý thuyết là như vậy, nhưng Lam Thanh Tuyền đã để lại một sợi tàn hồn, dưỡng hồn dưới cây Dưỡng Hồn 5000 năm nên cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục."
"Phu quân, hai người... đã ở bên nhau rồi?"
"Ừm, do trời xui đất khiến, nếu không có nàng giúp đỡ, đừng nói là khống chế Lãnh Nguyệt nữ đế, chỉ sợ ta đã bị nàng 'ăn' rồi."
"'Ăn'? Chẳng phải ngươi cầu còn không được sao?"
"Đường đường là nữ đế, mà cũng làm bình dấm chua."
Lãnh Hoa Niên dùng ngón tay vuốt nhẹ sống mũi cao thẳng của nàng.
"Phu quân, ý của ngươi là Lãnh Nguyệt đế quốc đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của ngươi?"
"Cũng gần như vậy, ta đã khống chế Lãnh Nguyệt nữ đế, Thánh nữ Tuyết Hồ của các nàng cũng đã là nữ nhân của ta."
"Thảo nào phu quân trở về với vẻ mặt tràn đầy tự tin, không chút sợ hãi."
"Ta không phải là người qua loa."
"Lúc ngươi ra tay quả thật kinh người, ta còn tưởng ngươi định dùng sức một mình thay đổi triều đại Đại Ương của ta."
"Sao lại đổi được, Cẩm Sắt đã là Lãnh gia đại nương tử của ta rồi."
"Phu quân, ngươi nói vậy ta rất vui, vì trong lòng ta, phân lượng của Lãnh gia đại nương tử còn nặng hơn cả đế vị của ta."
"Biết là tốt rồi. Nương tử nhà ta sao có thể chỉ làm một Nữ đế Hư Linh là thỏa mãn được? Ta muốn để Cẩm Sắt lên cả Thiên giới làm Nữ đế."
"Phu quân, người đang nói đùa sao?"
"Ngươi nhìn xem ta có giống đang nói đùa không?"
"Phu quân, hôm nay ngươi doạ ta sợ chết khiếp, nếu như ngươi chịu thiệt dưới tay Chân gia lão tổ ở Tể tướng phủ, vậy ta biết đi tìm ai mà khóc?"
"Thực ra ngươi tức giận cũng vì nguyên nhân này, đúng không?"
"Phần lớn là vì nguyên nhân này."
"Hiếm khi được làm càn một lần, sau này ta sẽ cẩn thận, không vì bản thân ta, cũng phải nghĩ cho các ngươi."
"Ừm! Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nhất là khi lên Thiên giới, sẽ không giống như ở Hư Linh đại lục."
"Biết rồi!"
"Phu quân, ta nhớ ngươi, hãy yêu ta một lần nữa thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận