Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 526: nửa đêm khách đến thăm

Chương 526: Nửa đêm khách đến thăm
“Nào có khoa trương như vậy, ngươi chính là Diệp Thiên Tiên, sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp qua.” “Trẫm thấy qua sóng gió xác thực không ít, nhưng về phương diện tình cảm thì thuộc loại dốt đặc cán mai.” “Hay là ta đến dạy tiên tử đi.” “Tình cảm cũng có thể dạy sao?” “Đương nhiên, ta ở phương diện này cũng coi như có chút tâm đắc.” “Thôi đi, trẫm cảm giác sắp rơi vào cái bẫy của ngươi rồi.” “Tiên tử không cần căng thẳng, ta hiện tại đang ở Trên Trời Nhân Gian, đây là sân nhà của ngươi, ta có thể làm gì ngươi chứ?” “Ngươi không có khả năng làm gì ta, nhưng với bản lĩnh của ngươi thì hẳn là sẽ hạ gục được trẫm.” “Tiên tử quá đề cao ta rồi.” “Ta vẫn không hiểu rõ, Lăng Thu Nguyệt, Cố Nhược Ly, Nhan Như Ngọc làm sao đều qua lại tốt với ngươi như vậy, sau khi tiếp xúc, ta xem như đã có chút minh bạch.” “Minh bạch cái gì?” “Muốn không bị luân hãm trên người ngươi, tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với ngươi.” “Ngươi đã đưa ta đến tận nhà ngươi rồi, còn giữ khoảng cách thế nào nữa?” “Cho nên, trẫm hiện tại cũng có chút đau đầu. Ngươi mà lại gần trẫm nữa, trẫm chỉ có thể giam ngươi lại.” “Vậy thì thôi vậy, ta vẫn nên chủ động rời xa tiên tử thì hơn.” “Đừng trách trẫm thất lễ, ngươi người này thật đáng sợ.” “Tiên tử đi làm việc đi, ta giúp ngươi trông chừng Thiên Nhan Hoa.” “Không cần, trẫm đã bố trí kết giới trong suốt bên ngoài Trên Trời Nhân Gian, và cũng đặt một kết giới trong suốt khác quanh đóa Thiên Nhan Hoa này. Ngươi nhìn xung quanh Thiên Nhan Hoa tưởng không có gì, nhưng ngươi cứ thử xem, căn bản không chạm vào được đóa Thiên Nhan Hoa này đâu.” “Ta đương nhiên tin tưởng tiên tử. Với thực lực của tiên tử, tại Thiên Ngoại Thiên này hẳn là không ai phá vỡ được kết giới phòng hộ này. Chậc chậc, trong ngoài hai tầng kết giới, khó trách tiên tử có thể yên tâm đi tham gia đại hội trăm năm.” “Đó là dĩ nhiên, nếu không thể xác định Thiên Nhan Hoa được an toàn, trẫm làm sao có thể rời khỏi Trên Trời Nhân Gian?” “Tiên tử, vậy ngươi đi đi, ta chỉ đi vòng quanh đóa hoa này xem một chút là được.” “Lãnh Hoa Niên, ngươi dường như rất hứng thú với đóa hoa này.” “Ban đầu thì không có cảm giác gì, nhưng thấy tiên tử quan tâm nó như vậy, ta ngược lại có chút tò mò.” “Trẫm hay là ở lại cùng ngươi vậy, nhưng giữa chúng ta quả thực phải giữ khoảng cách.” “Mọi việc đều theo ý ngươi.” Lãnh Hoa Niên không nhìn Diệp Thiên Tiên nữa, mà nhìn chằm chằm vào Thiên Nhan Hoa, đi vòng quanh bên ngoài kết giới.
Bề ngoài hắn ra vẻ thờ ơ, nhưng thực chất trong lòng đã thầm mắng Diệp Thiên Tiên.
Nữ nhân này quá độc ác, trong ngoài hai tầng kết giới, hôm nay làm sao lấy được Thiên Nhan Hoa đây?
Thật đúng là đau đầu.
Diệp Thiên Tiên tưởng rằng Lãnh Hoa Niên nhàm chán nên mới quanh quẩn ở đây giết thời gian, nào biết hắn đang nhắm vào Thiên Nhan Hoa.
Quan hệ giữa hai người lúc này có chút vi diệu. Lãnh Hoa Niên muốn kéo gần quan hệ, nhưng Diệp Thiên Tiên lại như khoác lên mình lớp phòng hộ bách độc bất xâm. Trong lòng nàng bây giờ chỉ nghĩ không thể lại gần Lãnh Hoa Niên, càng không thể nói chuyện nhiều với hắn.
Đến gần chạng vạng tối, bầu không khí lúng túng này mới dịu đi đôi chút khi Diệp Vãn Thu mang theo mỹ thực do ngự trù chuẩn bị trở về.
Hôm nay Diệp Vãn Thu đã tự mình chỉ đạo ngự trù, tuy nàng không biết nấu ăn, nhưng nàng biết Diệp Thiên Tiên thích món gì. Về phần Lãnh Hoa Niên, nàng chỉ xem hắn như tên tiểu quỷ đáng ghét đến tranh giành tình cảm với mình, nên căn bản không thèm để ý đến khẩu vị của hắn.
Tràn đầy một bàn thức ăn, món nào món nấy đều tinh xảo.
Có điều, mấy người ngồi trên bàn ăn ít nhiều có chút kỳ quặc.
Không phải tình nhân, cũng chẳng phải tù binh, bạn bè lại càng không.
Diệp Thiên Tiên cho phép Diệp Vãn Thu cùng ngồi vào bàn, quân thần cùng bàn, cho thấy Diệp Vãn Thu vẫn có vị trí nhất định trong lòng Diệp Thiên Tiên.
Lãnh Hoa Niên tự mình lấy ra một bình rượu và một cái chén không, tự rót tự uống.
“Lãnh Hoa Niên, ngươi uống rượu gì thế?” “Là rượu tự ta ủ, tiên tử có muốn thử một chén không?” Diệp Thiên Tiên khẽ gật đầu, đẩy chén bạch ngọc đến trước mặt Lãnh Hoa Niên.
“Bệ hạ chờ một lát.” Diệp Vãn Thu đưa chén bạch ngọc của mình đến trước mặt Lãnh Hoa Niên, bĩu môi với hắn.
Lãnh Hoa Niên cười, rót cho nàng một chén.
Diệp Vãn Thu cầm lấy chén bạch ngọc, uống một hớp lớn rồi nhíu mày. Cũng không phải rượu không ngon, ngon hay không nàng cũng chẳng có khái niệm, nàng chỉ cảm thấy hơi cay nồng khi vào miệng, thường ngày nàng vốn không uống rượu.
Vài giây sau, nàng mới quay sang nói với Diệp Thiên Tiên:
“Bệ hạ có thể uống, không có vấn đề.” Diệp Thiên Tiên cười, nâng chén bạch ngọc lên nhấp một ngụm, cũng nhíu mày.
“Sao thế, uống không quen à?” “Trẫm thường ngày không uống rượu, chỉ miễn cưỡng uống qua vài lần linh tửu, rượu này của ngươi mạnh thật.” “Đúng vậy! Lãnh Hoa Niên, ngươi uống thứ rượu này chẳng khác nào chịu tội sao?” “Nam nhân và nữ nhân dù sao vẫn có khác biệt. Ta thấy đôi khi uống chút rượu cũng thú vị đấy chứ.” Lãnh Hoa Niên vừa nói vừa nâng chén bạch ngọc lên uống một ngụm.
“Đôi khi? Lúc nào? Lúc đau lòng khổ sở, mượn rượu tiêu sầu sao?” Diệp Vãn Thu con người sắc sảo, nói chuyện cũng rất bén nhọn.
“Vãn Thu, tính tình của ngươi nên sửa đổi một chút đi.” Lãnh Hoa Niên vẫn tự mình uống rượu.
“Đổi cái gì?” “Ngươi ấy à! Người thì đúng là mỹ nhân, nhưng cái tính tình này chẳng được ai ưa đâu. Có những lời không nhất thiết phải nói ra. Nói thật, ta rất khâm phục tiên tử, lại có thể để một người như ngươi hầu cận bên mình.” “Lãnh Hoa Niên, ngươi có ý gì? Lòng trung thành của ta với bệ hạ có nhật nguyệt chứng giám, ngươi nói ta như vậy, ta tức giận thật đó!” “Ngươi không phải vẫn luôn tức giận sao? Cũng không biết ngươi lấy đâu ra lắm tức khí thế. Tiên tử còn chưa nói mấy câu, ngươi ngược lại hay rồi, giọng khách át giọng chủ. Tiên tử nể mặt ngươi không nói ngươi, ta là người ngoài sẽ không nuông chiều ngươi đâu.” “Ngươi!” Mắt Diệp Vãn Thu gần như phun ra lửa, hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Hoa Niên.
“Được rồi, Vãn Thu. Hoa Niên là khách quý của chúng ta, không được vô lễ.” “Vâng.” Diệp Vãn Thu lúc này mới hạ hỏa, bất giác nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu đối với một nữ nhân như nàng mà nói đương nhiên là hơi cay, nhưng điều làm nàng kỳ lạ là, uống cạn một hơi tâm trạng lại thấy thoải mái hơn nhiều.
Nàng liếc nhìn chén bạch ngọc đã cạn, nhớ lại chút mùi vị rượu, cảm thấy lúc tâm trạng không tốt uống một chén đúng là rất đã, có cảm giác được giải tỏa hoàn toàn.
Diệp Vãn Thu cầm lấy bình rượu, đông đông đông, lại rót đầy một chén.
“Vãn Thu, ngươi kiềm chế chút đi, không phải nói khó uống sao? Rượu vào chỉ làm sầu thêm sầu, tâm trạng ngươi đang không tốt thì nên uống ít thôi, hại thân thể.” “Ai cần ngươi lo?” Diệp Vãn Thu nâng chén bạch ngọc về phía Diệp Thiên Tiên, giọng có mấy phần tủi thân nói:
“Bệ hạ, Vãn Thu kính người một chén.” Nói xong không đợi Diệp Thiên Tiên đáp lại, nàng liền một hơi uống cạn chén rượu. Gương mặt xinh đẹp vốn trắng như tuyết giờ đã ửng hồng.
Diệp Thiên Tiên bất đắc dĩ nhấp một ngụm.
“Vãn Thu, ngươi vậy là được rồi đó, đừng uống say.” “Lãnh Hoa Niên, ngươi yên tâm, chút rượu này trong mắt cô nãi nãi đây cũng như nước lã thôi.” Diệp Vãn Thu nói năng đến mức này, Lãnh Hoa Niên đoán nàng thật sự có chút say rồi, không phải thân say mà là tâm say.
Bầu không khí trên bàn ăn không mấy hòa hợp. Diệp Vãn Thu uống mấy chén liền sắp thành nhân vật chính, có bực tức gì đều tuôn ra hết, giống như đang hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Bữa tối kết thúc qua loa, ai nấy đều không còn tâm trạng.
Cả ba người đều sớm về phòng đi ngủ.
Lãnh Hoa Niên cảm thấy trạng thái của mình rất kỳ lạ, không nói là tốt mà cũng chẳng phải xấu. Diệp Vãn Thu thì cứ nhắm vào hắn, còn Diệp Thiên Tiên lại không mạnh mẽ như tưởng tượng.
Lãnh Hoa Niên đến nửa đêm vẫn chưa ngủ. Đang định rời giường thì đột nhiên cảm giác bên ngoài có động tĩnh, cảm giác cho thấy là từ hướng Thiên Nhan Hoa.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cửa phòng hắn đã bị người nhanh chóng mở ra, rồi lập tức nhẹ nhàng đóng lại.
Một bóng trắng trong nháy mắt đã lao lên giường, chui vào trong chăn của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận