Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 639: lưu vong Nam Di

“Ban hôn, vạn nhất Lãnh Hoa Niên kia không tiếp nhận thì sao?” “Hắn dám sao? Khinh nhờn công chúa, đáng bị chém.” “Bệ hạ bớt giận, việc này chưa hỏi thì chưa biết ý của hắn thế nào.” “Trẫm lập tức hạ chỉ, để Lãnh Hoa Niên trở thành phò mã của công chúa Trường Lạc.”
Thái giám truyền chỉ vội vàng đuổi tới Tiên Ẩn Cư, tuyên đọc thánh chỉ ngay trước mặt Lãnh Hoa Niên.
Lãnh Hoa Niên có chút ngơ ngác, rõ ràng đã bày tỏ tâm ý với công chúa Trường Lạc, hoàng đế lão nhi này tại sao vẫn cứ ban hôn?
Lãnh Hoa Niên quỳ trên mặt đất nhưng không tiến lên tiếp chỉ, càng không quỳ tạ Long Ân, khiến thái giám truyền chỉ Tần công công sợ hãi vô cùng, đây là tiết tấu Lãnh Hoa Niên đang tìm đường chết, mà hắn cũng sắp phải chôn cùng theo rồi!
Tần công công khuyên nửa ngày, Lãnh Hoa Niên vẫn mềm không được, cứng không xong.
Thái độ của Tần công công thay đổi liên tục như núi cao chập trùng. Lúc mới đến, mặt hắn tràn đầy tươi cười, vì đây có thể coi như là báo tin vui, lấy thưởng là chuyện thường tình, đây là tuyên bố chức vụ tốt đẹp phò mã gia, nào ngờ Lãnh Hoa Niên thế mà không tiếp chỉ, đây là muốn bị chém đầu, sắc mặt Tần công công lập tức sa sầm xuống.
Nhưng sau một hồi giằng co, Tần công công thực sự hết cách, quỳ xuống trước mặt Lãnh Hoa Niên.
“Thi Tiên, hà cớ gì phải làm khó cái mạng nhỏ của mình chứ? Ngươi bây giờ là phụng chỉ cưới công chúa, Mạnh Cửu Nhi cô nương nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngươi, ngươi làm được đến mức này đã đủ có tình có nghĩa rồi.” “Tần công công, ngươi đừng khuyên ta nữa, ta không thể nào thay đổi tâm ý, không thể nào phụ bạc Cửu nhi.”
Lúc Tần công công về điện Thái Cực phục mệnh, thân thể run lên bần bật, hoàng đế, hoàng hậu, trưởng công chúa, công chúa đều đã đến, đang chờ tin tức của hắn, hắn sợ suýt tè ra quần, lảo đảo đi tới bên cạnh hoàng đế.
“Bệ hạ, thần đáng muôn tội chết.” “Tần công công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Công chúa Trường Lạc sốt ruột nhất, dù sao việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng.
“Bệ hạ, Lãnh Hoa Niên kia không biết tốt xấu, từ chối không nhận chỉ.” “Hắn dám?” Hoàng đế Lý Tể An không thể nào ngờ được Lãnh Hoa Niên lại có lá gan lớn như vậy, kháng chỉ bất tuân đây chính là tội lớn khám nhà diệt tộc.
“Người đâu, trói Lãnh Hoa Niên lại mang tới đây.” Lý Tể An vẫn không tin nổi, hôm nay hắn ngược lại muốn xem xem cái đầu của Lãnh Hoa Niên rốt cuộc cứng đến đâu.
Lãnh Hoa Niên cảm thấy không ổn lắm, linh cảm của hắn rất chính xác. Tần công công đi chưa được bao lâu đã quay lại, lần này đến hoàn toàn khác hẳn với lần trước.
“Trói lại!” Tần công công cũng không nói nhiều lời, vung tay lên, một đội hộ vệ cùng nhau xông lên, trói chặt Lãnh Hoa Niên lại.
“Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi là kẻ ngu xuẩn nhất mà ta từng gặp, bây giờ dù ngươi muốn đổi ý cũng đã muộn rồi.” Lãnh Hoa Niên rất nhanh đã bị đưa tới Điện Thái Cực, ngẩng mắt nhìn, mấy vị đại nhân vật đều ở đó.
“Lãnh Hoa Niên, ngươi thật to gan, lại dám kháng chỉ bất tuân?” “Bệ hạ bớt giận, thần thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, trong lòng thần quả thực đã có nữ nhân mình ngưỡng mộ, chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng ('tình so Kim Kiên'), bắt ta phải vứt bỏ nàng để cưới công chúa, vậy ta thà chết còn hơn.” “Ngươi ngược lại rất có cốt khí, nhưng ngươi sỉ nhục trẫm, sỉ nhục con gái yêu của trẫm, sỉ nhục giang sơn Lý Đường của ta, hôm nay không giết ngươi không đủ để hả mối hận trong lòng ta.” Lý Tể An càng nói càng kích động.
Lãnh Hoa Niên ngược lại rất có khí phách, không hề bị dọa đến nằm rạp xuống. Lý Tể An thấy Lãnh Hoa Niên cứng cỏi như vậy, hận thì hận đó, nhưng cũng có mấy phần thưởng thức.
“Lãnh Hoa Niên, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn nữa, hy vọng ngươi có thể nắm chắc lấy.” “Bệ hạ, hôm nay sự việc đã đến nước này, thần chỉ xin được chết.” “Ngươi...” “Người đâu, lôi tên nghịch tặc này xuống chém đầu.” “Bệ hạ không thể!” Hoàng hậu, công chúa Bình Dương, công chúa Trường Lạc cùng lên tiếng ngăn cản.
“Các ngươi đây là sao?” Lý Tể An thực sự không ngờ ba người phụ nữ lại đồng thời phản đối hắn giết Lãnh Hoa Niên.
“Hoàng đệ, xin nghĩ lại, Thi Tiên có sức ảnh hưởng quá lớn ở Lý Đường, hắn tuy kháng chỉ, nhưng cũng coi như có thể thông cảm được.” “Bệ hạ, Tú Nương nói có lý, Lãnh Hoa Niên vẫn chưa đến mức không giết không được.” Hoàng hậu Trường Tôn cũng không đồng ý giết Lãnh Hoa Niên.
“Dao Nhi, việc này liên quan mật thiết đến con, ý của con thế nào?” “Phụ hoàng, đừng giết Lãnh Hoa Niên, hắn kỳ thực cũng không sai, nữ nhi coi như không có phúc phận này.” Lý Tể An nắm chặt nắm đấm, rồi từ từ buông ra, thở dài một tiếng nói:
“Mọi người đều cầu tình cho ngươi, hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trẫm muốn đày ngươi ba ngàn dặm đến xứ Nam Di kia, vĩnh viễn không được rời khỏi.” “Tạ Bệ Hạ Long Ân!” Lãnh Hoa Niên may mắn thoát chết, trong lòng vẫn có chút cảm tạ sự rộng lượng của Lý Tể An, nếu là hoàng đế khác chắc chắn đã giết không tha.
Mắt không thấy lòng không phiền, Lý Tể An thực sự không muốn gặp lại Lãnh Hoa Niên nữa, ngày hôm sau liền phái người áp giải hắn đi Nam Di.
Lãnh Hoa Niên bị áp giải đi, trong lòng công chúa Trường Lạc dĩ nhiên là bất bình, nàng một mạch chạy đến cung Chiêu Dương, tìm công chúa Bình Dương.
“Dao Nhi, gấp gáp như vậy làm gì?” “Cô cô, Lãnh Hoa Niên bị lưu đày đến Nam Di rồi.” “Bản cung biết, hôm qua bản cung cũng có mặt.” “Có thể cứu hắn về không ạ?” “Sao nào, ngươi muốn đối nghịch với hoàng đế lão tử của ngươi à?” “Cô cô, Lãnh Hoa Niên vô tội, người xem hắn là người đàn ông tốt biết bao nhiêu a, vì người thương thanh mai trúc mã mà ngay cả công chúa cũng có thể từ chối, thử hỏi trên thế gian này còn có người đàn ông nào si tình như vậy không?” “Đồ ngốc, người hắn làm tổn thương chính là ngươi, vậy mà ngươi còn nói giúp hắn?” “Hắn vì người mình yêu có thể không oán không hối, ngay cả chết cũng không sợ, vậy ta vì người trong lòng mình yêu, cũng có thể phấn đấu quên mình.” “Ngươi muốn đuổi theo Lãnh Hoa Niên?” “Vâng, nhưng ta không có khả năng đó, cô cô có thể giúp ta không?” “Dù ngươi có thể đuổi kịp Lãnh Hoa Niên thì đã sao, ngươi còn có thể mang hắn về Kinh Đô Vĩnh An ư? Phụ hoàng của ngươi sẽ giết hắn đó.” “Cô cô, ta có thể cùng hắn về quê nhà, cùng hắn và Mạnh Cửu Nhi sống cùng nhau không?” “Sao có thể được, ngươi là công chúa, phụ hoàng ngươi sao có thể đồng ý cho ngươi làm tiểu cho hắn, thể diện hoàng gia còn cần nữa không?” “Ta không quan tâm, ta chính là thích hắn, cô cô, người sẽ không hiểu cảm giác này đâu.” “Ta không hiểu thật, ta còn chưa ngu như ngươi.” “Cô cô, người giúp ta một chút đi mà, người cũng thích Lãnh Hoa Niên đúng không?” “Ngươi nói bậy bạ gì đó?” “Ta không nói bừa đâu, cô cô nếu không thích hắn, sao có thể đồng ý ở chung với hắn? Thật ra người đã sớm quan sát hắn rồi đúng không?” “Thôi đi, ngươi đừng nói với ta những thứ này nữa, ta thật sự là mắc nợ ngươi.” “Cảm ơn cô cô!” Công chúa Trường Lạc ôm chặt cánh tay Lý Tú Nương lắc lắc, rất là thân mật.
Lãnh Hoa Niên đã bị áp giải đi một ngày, công chúa Bình Dương chọn hai con thiên lý mã, mang theo công chúa Trường Lạc xuất phát trong đêm, đuổi theo Lãnh Hoa Niên đang bị lưu đày.
Ba ngày sau, công chúa Bình Dương và công chúa Trường Lạc cuối cùng cũng nhìn thấy từ xa đội ngũ lưu đày đang khuấy tung bụi mù, hai nàng liền song song thúc ngựa đuổi theo.
Lãnh Hoa Niên mang theo Mộc Gia, bị một đội ngũ hơn mười người áp giải đi. Thấy phía trước là một khu rừng, tên đội trưởng quyết định tiến vào rừng cây để tránh nắng, hóng gió, nghỉ chân một lát và uống miếng nước.
Nhưng khi nhóm hơn mười người vừa tìm được chỗ trong rừng, một vị tăng nhân tay chắp trước ngực, từng bước một tiến về phía Lãnh Hoa Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận