Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 282: Thải Lân công chúa

Chương 282: Công chúa Thải Lân
Thất Thải Kỳ Lân ở một bên cũng có chút tròn mắt, nhìn thấy hai bên ban đầu còn 'kiếm bạt nỗ trương', giờ lại giống như đã kết thành thân thích vậy. Nàng không thể chạy thoát, chỉ đành ở một bên ngoan ngoãn chờ đợi vận mệnh của mình. Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm trong lòng, hôm nay dù có chết cũng phải kéo một người đệm lưng, đến lúc đó sẽ tự bạo yêu đan, giết được một người hay một người. Chỉ là nàng muốn tránh xa người trẻ tuổi này một chút, hắn dường như muốn cứu mình.
"Yêu Cơ tỷ, được rồi, các ngươi trở về đi, qua hai ngày ta muốn tới Huyễn Yêu tộc, đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể gặp mặt."
"Lãnh huynh đệ, ngươi muốn đi Huyễn Yêu tộc, đến đó làm gì?"
Yêu Cơ càng lúc càng cảm thấy trên người Lãnh Hoa Niên cất giấu đại bí mật.
"Đi tìm một người đòi lại một ít đồ vật."
"Ngươi có năng lực này sao? Yêu tỷ, ngươi không động thủ, ta phải động thủ."
Mị Cơ không đợi Yêu Cơ đáp lời, đã rút kiếm đâm về phía Lãnh Hoa Niên. Nàng không phải vì muốn giết Lãnh Hoa Niên, mà là muốn nhân lúc bất tri bất giác thăm dò bản lĩnh của Lãnh Hoa Niên.
Chỉ là nàng mới giơ cổ tay lên, kiếm còn chưa đưa ra ngoài, trước mắt đã không còn bóng dáng Lãnh Hoa Niên, cùng lúc đó cảm giác cổ mình mát lạnh, một thanh kiếm đã gác lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, không phải chỉ kê nhẹ nhàng, mũi kiếm đã đâm rách lớp da mỏng manh, nơi mũi kiếm cùng làn da chạm vào nhau đã rịn ra một hàng huyết châu nhỏ mịn.
Mị Cơ bị dọa đến 'hoa dung thất sắc', Yêu Cơ cũng một phen hoảng sợ. Đâu phải hậu sinh ngây ngô trẻ tuổi gì, thân thủ của người này rõ ràng vượt xa mình, chỉ trong nháy mắt đã chế phục được Mị Cơ.
"Lãnh huynh đệ, xin hãy hạ thủ lưu tình."
Yêu Cơ thầm may mắn trước đó mình không trở mặt với Lãnh Hoa Niên, nếu không thì lúc này có lẽ mình đã nằm trên mặt đất không thể cử động nổi.
"Ta sẽ nể mặt Yêu Cơ tỷ, các ngươi đi đi, đừng có ý đồ với Kỳ Lân này nữa, sau này nàng sẽ là tọa kỵ của ta. Đây là Thất Thải Kỳ Lân, cưỡi lên chắc chắn rất phong cách."
Yêu Cơ cùng Mị Cơ nhìn nhau, thật đúng là tiểu tử ngốc, công chúa Kỳ Lân tộc mà đòi làm thú cưỡi, ngươi nghĩ cái gì đâu?
"Ai muốn làm tọa kỵ của ngươi, ngươi... ngươi... Không ngờ, ngươi còn tệ hơn cả hai người bọn họ."
Thải Lân ở bên cạnh la lối.
"Vậy Lãnh huynh đệ, chuyện giữa các ngươi thì các ngươi tự giải quyết, tỷ tỷ không ở lại nữa."
Yêu Cơ kéo Mị Cơ, nhân lúc Lãnh Hoa Niên chưa đổi ý, nhanh chóng rời đi, 'quân tử không lập nguy tường', nữ tử cũng vậy.
Yêu Cơ cùng Mị Cơ nhanh như chớp liền biến mất không tăm hơi.
Lãnh Hoa Niên rốt cuộc có thể quan sát kỹ lưỡng Thất Thải Kỳ Lân này.
"Nhìn cái gì vậy, ta là người, không phải tọa kỵ gì đó."
Vừa dứt lời, Thất Thải Kỳ Lân trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy lụa màu.
"À, lúc nãy ta nói vậy là để bảo vệ ngươi thôi, xem bọn họ sau này còn dám bắt nạt ngươi nữa không."
Lời Lãnh Hoa Niên nói khiến Thải Lân nửa tin nửa ngờ.
"Thật... thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tọa kỵ của ta có long có phượng, bọn họ đều có thể bay, ta cần một con Kỳ Lân trên cạn như ngươi làm gì?"
"Ta cũng có thể bay."
Thải Lân lập tức không vui.
"Thật hả, vậy ngươi biến trở về Kỳ Lân đi, để ta cưỡi thử một lát."
"Hừ! Ngươi tưởng ta ngốc à."
"Ta thấy ngươi đúng là ngốc thật, không biết lòng tốt của người khác."
"Được rồi, vừa rồi là ta không đúng, Kỳ Lân tộc chúng ta nợ ngươi một món thiên đại nhân tình."
"Thiên đại nhân tình? Món ơn này lớn cỡ nào?"
Lãnh Hoa Niên nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt, dung mạo khí chất tuyệt hảo, không phải nữ tử nhà tầm thường.
"Ta là công chúa Thải Lân của Kỳ Lân tộc, ngươi đã cứu ta, ngươi nói món ơn này của ngươi có lớn không?"
"Công chúa Kỳ Lân tộc? Chẳng trách."
"Chẳng trách cái gì?"
Thải Lân tò mò hỏi.
"Chẳng trách khí chất ngươi tao nhã như vậy."
"Lãnh Hoa Niên, ngươi bản lĩnh lớn như vậy không cần thiết lấy lòng ta, vừa rồi nếu không có ngươi, ta chắc chắn đã bị hai nữ nhân đáng ghét kia giết hại."
"Được rồi, vậy ngươi cứ giữ món đại nhân tình này trong lòng đi, ta cũng không cầu ngươi báo đáp. Sao ngươi lại chọc phải bọn họ?"
"Năm ngoái lúc diễn ra lục vực đại hội, ta thấy Nữ đế Hi Vân của Huyễn Yêu đế quốc có bộ dáng không ai bì nổi, trong lòng khó chịu, liền nói xấu sau lưng nàng vài câu."
"Ngươi nói xấu sau lưng nàng cái gì?"
"Nói nàng dựa vào việc hại chết sư tỷ để lên ngôi Nữ đế Huyễn Yêu đế quốc, có gì hay ho đâu, ngoại trừ khuôn mặt đó coi được một chút, nàng sao sánh được với Dao Quang, đương nhiên khuôn mặt cũng không sánh bằng Dao Quang."
"Ngươi từng gặp Dao Quang?"
"Chưa, lúc Dao Quang xảy ra chuyện ta còn chưa ra đời. Ta nghe mẹ ta nói, mẹ ta và Dao Quang là tốt khuê mật."
"Thì ra là thế, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng đại di phu."
"Có ý gì?"
Thải Lân nhất thời hơi mơ hồ.
"Ngươi nói xem, nếu Dao Quang ở đây, ngươi nên gọi nàng là gì?"
"Dì... Di nương?"
"Ừm, Dao Quang là nữ nhân của ta, ngươi có phải nên gọi ta một tiếng dượng không?"
"Dượng? Hừ, ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, Dao Quang đã chết hơn vạn năm rồi."
Thải Lân lại hơi sốt ruột.
"Dao Quang còn sống."
"Sao có thể chứ, vạn năm trước, nàng đã bị Hi Vân hại đến thần hồn câu diệt rồi."
"Ta không cần thiết lừa ngươi, chẳng lẽ ta lại quan tâm việc ngươi có gọi ta một tiếng dượng hay không à?"
"Cho dù Dao Quang còn sống, ta có thể gọi nàng một tiếng di nương, nhưng ta tuyệt đối không thể gọi ngươi là dượng."
"Thôi được, đùa ngươi chút thôi, ngươi thật sự coi là thật."
"Lãnh Hoa Niên, ta là công chúa Kỳ Lân tộc, ngươi dám đùa giỡn ta."
Lãnh Hoa Niên không ngờ, Thải Lân trực tiếp xông tới đánh hắn, giơ đôi bàn tay trắng nõn đấm thùm thụp mấy quyền vào ngực hắn.
Lãnh Hoa Niên vội vàng nắm chặt đôi cổ tay ngọc của nàng, không cho nàng cử động lung tung.
"Công chúa, tính tình ngươi cũng không nhỏ đâu nhỉ, hễ không vừa ý là đấm người, như vậy không tốt đâu. Ngươi tính tình lớn như vậy, sau này ai dám lấy ngươi?"
"Ai cần ngươi lo. Lãnh Hoa Niên, chuyện lúc trước chúng ta coi như hòa nhau."
Công chúa Thải Lân tức giận nói.
"Hòa nhau? Chẳng phải ngươi vừa nói nợ ta một món đại nhân tình sao?"
"Đúng vậy, nhưng ngươi cũng chọc giận bản công chúa rồi, cho nên hòa nhau, chúng ta không ai nợ ai nữa."
"Được thôi, ta cũng không trông mong ngươi báo đáp, ngươi đi đi."
"Ngươi thật sự để ta đi à?"
Thải Lân lại một lần nữa xác nhận với Lãnh Hoa Niên.
"Sao nào, ngươi còn muốn về cùng ta ăn cơm rồi mới đi à?"
"Hứ, gặp lại!"
Thải Lân không biết là muốn khoe khoang một phen trước mặt Lãnh Hoa Niên hay sao, đột nhiên lại biến thành Thất Thải Kỳ Lân. Lần này, Kỳ Lân còn giương ra một đôi cánh bảy màu, vút một cái lao lên bầu trời. Thất Thải Kỳ Lân ngẩng cao đầu, bay đến nơi xa thì quay lại nhìn Lãnh Hoa Niên một cái, rồi nhanh chóng bay mất không tăm hơi.
Lãnh Hoa Niên lắc đầu, cảm thán công chúa Thải Lân này ít nhiều có chút bệnh kiều, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều. Nữ nhân của mình đã đủ nhiều rồi, mặc dù Thải Lân cũng rất xinh đẹp, nhưng hắn cảm thấy mình hơi khó mà hầu hạ nổi vị tổ tông như nàng.
Lãnh Hoa Niên lần nữa đạp kiếm mà đi, hướng về phía Thanh Loan phong bay đi. Nhưng hắn không chú ý cách hắn trăm trượng về phía sau có một con Kỳ Lân trong suốt lặng lẽ không tiếng động đi theo sau hắn. Đúng vậy, kẻ lặng lẽ bám theo chính là công chúa Thải Lân đã đột nhiên ẩn thân dưới dạng Thất Thải Kỳ Lân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận