Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 456: Đằng Xà hóa hình

Chương 456: Đằng Xà hóa hình
Đằng Xà nghe vậy thân thể run lên.
"Ổn định chút, ngươi muốn làm ta ngã xuống à?"
"Ai bảo ngươi có ý đồ xấu."
"Ta dẫn ngươi đi chơi, sao lại có ý đồ xấu chứ?"
"Nam nữ sao lại có thể cùng tắm suối nước nóng?"
"Ngươi là Đằng Xà, bây giờ cũng không phải là nữ nhân, sợ cái gì? Mau lao lên đi."
Đằng Xà bất đắc dĩ bay đến đỉnh Vạn Nhận Tuyết Sơn, sau đó nàng liền bị hồ suối nước nóng khổng lồ trên đỉnh núi làm cho khiếp sợ.
Lãnh Hoa Niên vỗ vỗ đầu nàng, ra hiệu nàng đáp xuống đất.
Đằng Xà bay đến bên hồ suối nước nóng.
Lãnh Hoa Niên cởi y phục, tiến vào hồ suối nước nóng. Đằng Xà quay đầu sang một bên, vừa rồi liếc trúng thân thể Lãnh Hoa Niên, thật là xấu hổ!
"Thật là thoải mái, Đằng Xà ngươi mau xuống đây!"
Đằng Xà lắc đầu.
"Ngươi đoán xem tại sao ta lại dẫn ngươi ra ngoài chơi, tại sao lại dẫn ngươi đến hồ suối nước nóng này?"
"Vì sao?"
Đằng Xà khó hiểu hỏi.
"Ta đoán trong lòng ngươi đã chấp nhận ta rồi, chỉ là ngươi quá cá tính, không dám tùy tiện tới gần ta như vậy. Nếu cứ dễ dàng thành nữ nhân của ta như thế, ngươi cảm thấy không giống phong cách của ngươi. Ta dẫn ngươi ra ngoài chỉ là muốn cùng ngươi bồi dưỡng tình cảm một chút, để chúng ta gần gũi hơn, thân thiết hơn, như thế thì mọi chuyện về sau cũng sẽ nước chảy thành sông."
Đằng Xà ngây người tại chỗ, nàng cảm giác Lãnh Hoa Niên như ma quỷ, tâm tư nhỏ nhặt của mình đều bị hắn đoán trúng không sót một góc nào.
"Mau xuống đây! Bậc thang này ta đã trải sẵn dưới chân ngươi rồi."
Đằng Xà vẫn không động đậy, làm sao mà xuống cho được chứ?
Lãnh Hoa Niên bất đắc dĩ lên bờ, đi đến trước mặt Đằng Xà.
"A!"
Đằng Xà vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Hoa Niên không một mảnh vải che thân.
"Đằng Xà, ngươi la hét làm gì?"
"Ngươi làm bẩn mắt ta rồi."
"Ta còn nói là ta hi sinh sắc tướng của mình đây, rốt cuộc ngươi có xuống hay không?"
Lãnh Hoa Niên vỗ vỗ Đằng Xà, Đằng Xà như bị định tại chỗ.
"Thôi được rồi, cường xoay dưa không ngọt, ta cho ngươi cơ hội, ngươi không biết trân trọng. Ta tự nhận đã làm đủ tốt, cũng đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi. Ta xuống đây. Nếu ngươi không muốn xuống, vậy ngươi cứ về lại Tiên Dược Viên của ngươi đi. Ta sẽ không đuổi ngươi đi, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng bước ra khỏi Tiên Dược Viên nửa bước, ta cũng sẽ vĩnh viễn không vào Tiên Dược Viên nữa."
Lãnh Hoa Niên lại tiến vào hồ suối nước nóng, không thèm để ý đến Đằng Xà nữa. Nữ nhân của hắn đủ nhiều rồi, hôm nay quả thực cũng đã đủ kiên nhẫn.
Đằng Xà lúc này cảm thấy mình có chút xấu hổ, rốt cuộc mình muốn gì? Lời Lãnh Hoa Niên nói lại rất rõ ràng, nàng không phải không nghe lọt tai, nhưng nàng quả thực như lời Lãnh Hoa Niên nói, đang giở tính khí tiểu thư, đây là do tính cách của nàng, thật ra Lãnh Hoa Niên cũng đã sớm nhận ra điểm này.
Đằng Xà quay đầu, nhìn Lãnh Hoa Niên bên trong hồ suối nước nóng. Hắn đang ung dung tự tại bơi về phía xa, sương mù mờ mịt, bóng dáng hắn dần trở nên ẩn hiện, Đằng Xà cảm giác người nam nhân kia đã cách nàng ngày càng xa.
Tim Đằng Xà đập rộn lên, có lẽ mỗi một ánh mắt nàng nhìn thấy hắn lúc này đều có thể là lần cuối cùng, nàng dám chắc người nam nhân này sẽ một đi không trở lại.
Trong lúc nàng sững sờ, Lãnh Hoa Niên cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt nàng, cũng biến mất khỏi thế giới của nàng.
Đằng Xà cảm thấy hơi choáng váng, giống như máu trong người bị rút cạn, có lẽ là tương lai của mình, hy vọng của mình, cũng bị chính tay mình bóp chết.
Đằng Xà không kìm nén nổi mình, vẫn chậm rãi bơi vào hồ suối nước nóng. Nước hồ thật ấm áp, nhưng lòng nàng lại ngày càng nguội lạnh. Lãnh Hoa Niên biến mất không thấy nữa, hắn đi rồi sao?
Đằng Xà đối với Lãnh Hoa Niên có một loại tình cảm đặc biệt. Khi hắn đến gần, nàng có chút kháng cự, muốn đẩy hắn ra, nhưng bây giờ hắn biến mất không thấy, nàng lại rất muốn bơi đến bên cạnh hắn.
Đằng Xà không biết Lãnh Hoa Niên bơi đi đâu, sương mù trên hồ suối nước nóng rất dày, che khuất tầm mắt, nàng chỉ biết phương hướng đại khái mà hắn biến mất.
Đằng Xà bất giác bơi về hướng đó, tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng dù nàng đuổi theo thế nào, cũng không phát hiện bóng dáng Lãnh Hoa Niên phía trước.
Đằng Xà bơi nhanh như bay một phút, phía trước vẫn không có bóng dáng Lãnh Hoa Niên, nàng từ thất vọng biến thành tuyệt vọng.
Đằng Xà giảm tốc độ, cho đến khi dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước, đâu còn bóng dáng Lãnh Hoa Niên nữa.
Đằng Xà hối hận, nếu như nàng có thể rơi lệ, thì chắc chắn nàng đã nếm được vị đắng chát nước mắt của chính mình.
"Khốn kiếp"
Đằng Xà oán hận mắng một tiếng. Nàng không phải đang mắng Lãnh Hoa Niên, mà là đang mắng chính mình, vì sao lại do dự như vậy. Đằng Xà cũng giống như nữ tử phàm tục, chỉ khi mất đi rồi, nỗi hối hận trong lòng mới bị phóng đại vô hạn.
"Ngươi đang mắng ta?"
Sau lưng Đằng Xà có tiếng nói vang lên, nàng đột ngột quay người lại, không phải Lãnh Hoa Niên thì còn là ai?
"Ngươi... Sao ngươi lại ở sau lưng ta?"
"Đằng Xà, nãy giờ ngươi đuổi theo ta à?"
"Ta..."
Theo bản năng Đằng Xà muốn phủ nhận, nhưng đến nước này rồi, phủ nhận còn có ý nghĩa gì đâu?
"Xem ra địa vị của ta trong lòng ngươi không thấp nhỉ. Khá lắm, ngươi bơi nhanh quá, ta suýt nữa đuổi không kịp ngươi."
"Ta rõ ràng thấy ngươi biến mất ở phía trước, sao ngươi lại ở sau lưng ta được?"
"Đồ ngốc, chẳng lẽ ta không thể lặn xuống nước sao? Ta vừa lặn xuống chưa được bao lâu thì thấy một bóng dáng từ phía trên ta bơi qua. Ta trồi lên mặt nước thì ngươi đã ở cách đó hơn mười trượng rồi, ngươi bơi nhanh vậy?"
"Khốn kiếp, ngươi dọa ta."
"Có sao? Ta tưởng ngươi sẽ không xuống nước chứ. Đừng hờn dỗi khó chịu nữa được không? Ngươi biết tâm ý của ta, bây giờ ta cũng biết tâm ý của ngươi rồi, chúng ta hà cớ gì phải dày vò lẫn nhau?"
"Ai bảo ngươi đối xử với ta như vậy?"
"Ta có đối xử với ngươi thế nào đâu?"
"Ngươi uy hiếp ta, dọa nạt ta."
"Cứ xem là vậy đi. Như vậy cũng tốt, ít nhất ta đã biết tâm ý của ngươi, quan trọng hơn là, ngươi cũng biết được tâm ý của chính mình."
"Ngươi thắng rồi, ngươi quả nhiên là cao thủ đối phó nữ nhân."
"Không tính là đối phó, ta đối với ngươi là một tấm chân tình."
"Đúng vậy, ngươi thật tâm thèm muốn thân thể của ta, ta nhìn ra rồi."
"Vậy ngươi có thèm muốn thân thể của ta không?"
Lãnh Hoa Niên chỉ còn cách Đằng Xà một cánh tay. Đằng Xà nhìn thân thể hắn, đã không còn la hét như lúc đầu nữa, có lẽ đây là sự quen thuộc chăng.
"..."
Đằng Xà không nói nên lời, nhưng điều đó không có nghĩa là nội tâm nàng không gợn sóng. Thân thể cường tráng cân đối của nam tử trước mắt vẫn cứ thu hút ánh nhìn.
"Đằng Xà, hình thái này của ngươi bây giờ khiến ta rất khó đến gần, cảm giác chúng ta như đến từ hai thế giới, chẳng hề thân thiết chút nào. Ngươi có thể hóa thành hình người không? Ta muốn ôm ngươi, ngươi có muốn thử cảm giác nam nữ yêu nhau, ôm nhau, hôn nhau không?"
Đằng Xà do dự trong giây lát, rồi chậm rãi bơi ra xa. Trong làn sương mù mờ mịt của suối nước nóng, Đằng Xà trắng như tuyết dần dần hóa thành hình người, vẫn trắng như tuyết như vậy, trắng đến chói mắt. Lãnh Hoa Niên cảm giác như đang nhìn một đóa tuyết hoa, tuyết hoa chậm rãi tan ra, để lộ làn da thịt mềm mại bóng loáng như ngọc. Một nữ nhân đẹp đến tột cùng, yêu tinh rắn quả nhiên không giống bình thường.
Thân thể mỹ diệu kia đột nhiên chìm vào trong nước, chỉ trong chốc lát đã từ dưới nước ngay trước mắt Lãnh Hoa Niên trồi lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận