Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 558: Mật Đường miệng mà

Chương 558: Miệng lưỡi đường mật
Diệp Thiên Tiên cùng Mộ Vô Song liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía Hi Thi, cất tiếng hỏi:
“Ngươi nói như vậy, bản thân ngươi có tin không?” “Có gì mà không tin? Các ngươi đều vẫn là thân trong sạch, chẳng lẽ ta không phải sao?” Diệp Thiên Tiên cùng Mộ Vô Song nhìn Hi Thi chằm chằm, Mộ Vô Song không biết là may mắn hay thất vọng, nói:
“Vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, chỉ là khuê nữ này... không nhỏ tuổi.” “Mộ Vô Song, ngươi không nói thì ta sẽ chết sao?” Hi Thi bị lời lẽ của Mộ Vô Song đâm trúng tim đen, nổi nóng.
“Thôi được rồi, ngươi cũng biết cái miệng của Vô Song mà, cái cách làm tổn thương người khác đó thật đúng là thiên hạ Vô Song.” Diệp Thiên Tiên lại giúp Mộ Vô Song giảng hòa, quan hệ của hai người quả thực ngày càng thân thiết.
“Vậy Hoa Niên đi đâu rồi?” “Hắn đi gặp Tiểu Điệp.” “Tiểu Điệp thật sự là khổ tận cam lai, nàng dùng chân tình đổi lấy thâm tình của Hoa Niên, mọi thứ đều đáng giá.” Diệp Thiên Tiên cũng xem như từ góc độ này mà ngày càng nhìn rõ Lãnh Hoa Niên hơn.
Lãnh Hoa Niên tìm được Nhiếp Tiểu Điệp tại Nhã trúc của nàng.
“Phu quân, sao người lại tới đây?” Nhiếp Tiểu Điệp đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Nhớ ngươi, tới nhìn ngươi một chút, tại sao không đi cùng Cẩm Sắt các nàng cùng nhau chơi đùa? Bên này chỗ chơi tốt có thể nhiều.” “Cẩm Sắt tỷ tỷ và các nàng đều đối với ta rất tốt, nhưng ta hơi ngại ngùng, với lại cũng hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Lãnh Hoa Niên thương tiếc ôm Nhiếp Tiểu Điệp vào lòng.
“Phu quân!” “Ở đây đã quen chưa?” “Vâng, chỉ là hơi nhớ phu quân.” “Ta mới đi một lát thôi mà.” “Vậy cũng nhớ.” Lãnh Hoa Niên nhẹ nhàng ấn lên chóp mũi nàng.
Nhiếp Tiểu Điệp nhắm đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên một cách kín đáo. Lãnh Hoa Niên ngầm hiểu, cúi đầu hôn lên.
“Phu quân, người mau đi lo chính sự của mình đi, cũng sắp đến Thiên linh tiên cảnh rồi.” “Nương tử nhà ta đã biến thành tiểu hồ ly mê người rồi, không giống sát thủ chút nào.” “Cũng là vì cuộc sống ép buộc thôi. Tiểu Điệp không còn là sát thủ nữa, Tiểu Điệp chỉ nguyện quãng đời còn lại vì phu quân mà rửa tay nấu canh.” “Nương tử muốn thế nào cũng được. Sau này tiểu thế giới này, thậm chí cả thế giới bên ngoài, e rằng đều sẽ thành thiên hạ của Lãnh gia chúng ta.” “Chúc phu quân vạn sự thuận lợi, bình an cát tường.” “Ta biết mà. Cuộc sống của ta và nương tử chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ còn nhiều điều đặc sắc hơn nữa.” “Vậy phu quân đi đi. Người có thể nhớ đến ta là ta đã vui lắm rồi. Cứ để ta từ từ thích ứng với cuộc sống nơi đây.” “Được, trong tiểu thế giới muốn đi đâu cũng được. Có thể đến Tiên Dược Viên hái linh quả ăn, có thể đến hồ suối nước nóng tắm rửa, tóm lại là muốn đi đâu thì đi.” “Phu quân, ta biết rồi, đừng lo cho ta. Người cứ đi lo việc của mình đi.” “Ta đi đây.” Lãnh Hoa Niên hôn lên vầng trán trắng như ngọc của nàng rồi rời khỏi tiểu thế giới.
Ba nữ nhân đang ngồi trên lưng Tiểu Tuyết Nhi, nói chuyện rôm rả.
Ba nữ nhân này ngày thường đều nói rất ít, không biết hôm nay trúng gió gì mà lại trở nên thao thao bất tuyệt.
“Phu quân, người trở về nhanh vậy sao?” Hi Thi cứ tưởng Lãnh Hoa Niên sẽ ở lại sủng ái Nhiếp Tiểu Điệp một phen chứ.
“Ta chỉ đến thăm Tiểu Điệp thôi, có làm gì đâu. Sợ các ngươi nhớ ta quá nên không dám ở lâu.” “Có phải vì nhiều nương tử quá nên nhìn không xuể không? Ai bảo ngươi đa tình làm gì.” Lời lẽ sắc bén của Sương Bạch Nữ Vu có thể nhắm vào bất cứ ai, kể cả người nàng yêu nhất.
“Phồn hoa dần hiện mê mắt người, Đóa đóa nở rộ đều là tình. Có các nương tử bầu bạn, ta còn cần nhìn gì nữa chứ? Nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy hương thơm thấm đượm lòng người.” “Ngươi đó! Đúng là miệng lưỡi ngọt ngào. Nếu không có cái miệng này, e rằng ngươi không hàng phục nổi nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy đâu.” “Các nương tử thương ta còn không hết, cần gì ta phải đi hàng phục chứ?” “Cũng không biết ngươi đã tích phúc mấy đời mới tìm được một dàn nương tử thế này.” “Ta đã trải qua mười đời luân hồi mới đổi được cuộc gặp gỡ với các ngươi.” “Phu quân, người không phải đang nói đùa đó chứ?” “Không lừa các ngươi đâu, thật sự là mười đời luân hồi. Lần trước ta đến Âm Gian, tiến vào vết nứt đại địa ngục, đã gặp được người thanh mai trúc mã đời đầu tiên của ta, từ đó mới dần biết rõ thân thế của mình.” “Phu quân còn có câu chuyện như vậy sao?” Hi Thi nghe mà đến mê mẩn.
“Nương tử, nàng đừng coi đây là câu chuyện thôi nhé, đây đều là những gì ta đã tự mình trải qua.” “Hoa Niên, Âm Gian có đáng sợ không?” Diệp Thiên Tiên dù lợi hại đến đâu cũng chưa từng đến Âm Gian.
“Còn tùy người nữa. Đối với ta mà nói, Âm Gian không những không đáng sợ mà còn là nơi lãng mạn. Ta ở đó đã kết bạn với Phong Đô công chúa, tìm lại được người yêu thanh mai trúc mã. Nghĩ lại vẫn thấy rất đáng mong chờ.” “Hoa Niên, cũng chỉ có ngươi thôi. Người khác đến Âm Gian là để chịu tội, còn ngươi đến Âm Gian lại có thể mang về mấy nương tử.” Diệp Thiên Tiên càng hiểu Lãnh Hoa Niên thì lại càng thêm bội phục hắn.
“Ngươi đúng là đỉnh thật.” Sương Bạch Nữ Vu giơ ngón tay cái với Lãnh Hoa Niên.
“Nhiều nương tử thì nhiều mối quan hệ mà. Thế nên, sau này ta không cần lo lắng cho an nguy của các ngươi nữa. Dù ai sơ suất đến Âm Gian, dựa vào các mối quan hệ của ta, ta cũng có thể vớt các ngươi ra.” “Hoa Niên, thảo nào ngươi cứ muốn có Thiên Nhan hoa, cuối cùng ta cũng hiểu rồi.” “Hiểu là tốt rồi. Đợi luyện chế xong Cửu U Hồi Dương Đan, sau này ta sẽ không cần phải lo lắng cho các ngươi nữa.” “Phu quân, Phong Đô công chúa trông có giống chúng ta không?” “Giống hệt nhau, chỉ là các nàng ấy là thể linh hồn, không thể gặp ánh sáng mặt trời.” “Đợi các nàng ấy uống Cửu U Hồi Dương Đan là có thể giống chúng ta sao?” “Đúng vậy. Cho nên các ngươi phải biết Thiên Nhan hoa quan trọng với các nàng ấy và với ta thế nào. Nhân đây ta phải khen ngợi Thiên Tiên thật tốt, Thiên Nhan hoa của ngươi đúng thật là cơn mưa đúng lúc.” “Hoa Niên, nguyên liệu của Cửu U Hồi Dương Đan ngoài Thiên Nhan hoa ra, những thứ khác chắc cũng không dễ thu thập nhỉ?” “Đúng rồi, phu quân, ngoài Thiên Nhan hoa thì cần những gì nữa mới luyện được Cửu U Hồi Dương Đan?” “Nói ra sợ làm các ngươi giật mình, còn cần Dưỡng Hồn hoa, Hồi Hồn Thủy Tinh lan, Bất Tử hoa, Sinh Mệnh chi hoa, Âm Dương Bỉ Ngạn hoa, ngoài ra còn cần cả Niết Bàn chi huyết.” Lãnh Hoa Niên cứ nói ra một cái tên, miệng của ba nữ nhân lại há lớn thêm một phần. Đợi Lãnh Hoa Niên nói xong, miệng của ba người đã không khép lại được nữa.
“Phu quân, những thứ này người đều có sao?” “Ừ! Đều ở trong tiểu thế giới của ta.” “Hoa Niên, ngươi quả nhiên là nam nhân có đại tạo hóa.” “Vô Song, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu dễ nghe. Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết 'hạ đao' thôi chứ.” “Nàng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.” “Thật sao? Để ta sờ thử xem.” Lãnh Hoa Niên một tay kéo Sương Bạch Nữ Vu vào lòng, đưa tay vào trong áo nàng, rồi lại rụt tay về.
“Ngươi muốn làm gì?” Sương Bạch Nữ Vu nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hoa Niên.
“Muốn sờ xem tim của ngươi có mềm không, mà sao thấy hơi khó xuống tay quá.” “Tim thì sờ thế nào được? Lấy cớ chiếm tiện nghi của ta mà nói mặt không đỏ tim không đập thế này, không hổ là ngươi, Lãnh Hoa Niên.” Lãnh Hoa Niên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của nàng, lần này thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Diệp Thiên Tiên và Hi Thi đứng bên cạnh cười khúc khích, cuối cùng cũng có người trị được cái miệng độc địa này.
Lãnh Hoa Niên ngẩng đầu, thâm tình nhìn vào mắt Mộ Vô Song, nói:
“Ai nói Vô Song nhà ta nói năng chua ngoa chứ? Rõ ràng là miệng lưỡi đường mật mà!” Lần này đến lượt Sương Bạch Nữ Vu vùi đầu vào ngực Lãnh Hoa Niên.
Đang lúc mấy người chìm đắm trong vui vẻ, một câu nói của Tiểu Tuyết Nhi khiến sắc mặt ai nấy đều trở nên nặng nề.
“Hoa Niên ca ca, ta nhìn thấy lối vào Thiên linh tiên cảnh rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận