Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 375: Màu vàng phi chu

Chương 375: Phi chu màu vàng
Vấn đề này quá oái oăm, ngay cả Lãnh Hoa Niên cũng không thể trả lời một cách hoàn hảo. Nói thích Tuyết Nhi nhiều hơn một chút thì Bạch Hổ sẽ không vui, nói thích Bạch Hổ nhiều hơn một chút thì Tuyết Nhi lại không vui, nói thích như nhau thì Tuyết Nhi vẫn sẽ không vui, phải biết rằng thời gian Tuyết Nhi quen biết Lãnh Hoa Niên dài hơn Bạch Hổ rất nhiều. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
"Ta đương nhiên thích nhất Tuyết Nhi."
Vừa dứt lời, Bạch Hổ quay đầu lườm Lãnh Hoa Niên một cái đầy khinh bỉ, một chưởng vỗ vào bàn tay đang vuốt ve cổ nàng, không ngờ trong lòng Lãnh Hoa Niên ngược lại lại vui vẻ.
"Bạch Hổ, ngươi tranh giành với Tiểu Tuyết Nhi làm gì chứ! Nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Đúng rồi, có phải ngươi thích ta không?"
"Nghĩ hay nhỉ?"
Bạch Hổ quay đầu đi, không muốn để ý đến Lãnh Hoa Niên.
Lãnh Hoa Niên lại đưa tay lên cổ nàng vuốt vuốt. Bạch Hổ biết ý hắn là gì, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, không đẩy hắn ra nữa.
"Bạch Hổ, ngươi đoán xem 'thiên ngoại thiên' sẽ có bao nhiêu tông môn đến?"
"Không biết, những tông môn lớn nổi danh mà ta đã đề cập với ngươi đều sẽ đến, còn một số môn phái nhỏ thì không chắc."
"Vì sao môn phái nhỏ lại không đến?"
Lãnh Hoa Niên có chút kinh ngạc.
"Lục vực giống như một cái ao cá của 'thiên ngoại thiên'. Các đại tông môn đó đến để mò cá, ngươi nói xem, trong các đại tông môn, có ai lại muốn người khác cùng mò cá với mình, chia sẻ số cá bắt được này chứ?"
"Giữa các đại tông môn với nhau còn kiềm chế lẫn nhau được, đến lúc đó sẽ khá khắc chế, nhưng tiểu môn phái thì không giống vậy. Dám đến ao cá của người khác mò cá, rất có thể sẽ bị người ta đánh chết, cho nên những tiểu môn phái thông minh sẽ đi đến những ao cá nhỏ hơn ở nơi khác."
"Hiểu rồi, tiểu môn phái sẽ đi đến các thế giới bên ngoài Lục vực."
Tiểu Tuyết Nhi chở Lãnh Hoa Niên và Bạch Hổ đến Cửu Long Thần Điện của Long tộc.
"Phu quân! Sao ngươi lại tới đây?"
Long Phiêu Phiêu bổ nhào vào lòng Lãnh Hoa Niên. Từ lúc nhóm Lãnh Hoa Niên bước vào lãnh địa Long tộc, nàng đã cảm ứng được rồi.
"Ta đến đón ngươi và Hi nhi."
Long Hi nhìn Long Phiêu Phiêu và Lãnh Hoa Niên ôm nhau, nàng ngại ngùng không dám tiến lên.
"Người của 'thiên ngoại thiên' sắp tới sao?"
"Cũng sắp rồi, cho nên ta đến đón các ngươi. Bất kể thế nào, chúng ta ở cùng nhau vẫn tốt hơn."
Lãnh Hoa Niên kéo Long Hi lại, cũng cho nàng một cái ôm.
"Phu quân, chờ một lát, ta và Long Hi đi triệu tập tộc nhân để sắp xếp một chút chuyện."
"Được, các ngươi đi làm việc đi, xong việc chúng ta sẽ lập tức lên đường đến Yêu Chi Vực."
Long Phiêu Phiêu và Long Hi biết thời gian cấp bách, hai người chỉ dùng một canh giờ liền sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Sau khi hai người trở về cũng không vội rời đi, mà nói với Lãnh Hoa Niên:
"Phu quân, ngươi đợi thêm chút nữa, ta và Long Hi đến bảo khố của Long tộc lấy một nửa bảo vật đi."
"Không cần đâu, ta có rất nhiều bảo vật. Ta đã chuyển 'thần thạch cốc', 'Thiên Khí các', 'tiên dược vườn' bên trong 'Thâm Uyên' bí cảnh vào tiểu thế giới rồi, sau này bất kể là linh thạch cấp bậc cao thế nào, bảo thạch trân quý ra sao, thần khí lợi hại đến đâu, hay tiên thảo linh dược hiếm có nhường nào, chúng ta đều sẽ có lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Lục vực chỉ có bấy nhiêu tài nguyên, sau khi các ngươi đi rồi cũng không chăm sóc được cho Long tộc nữa, vậy nên hãy để lại những thứ này cho tộc nhân Long tộc đi."
"Phu quân..."
Trong lòng Long Phiêu Phiêu và Long Hi đều vô cùng cảm động.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ các ngươi định lấy một nửa bảo vật trong bảo khố đi làm của hồi môn sao?"
Nghe vậy, mặt Long Phiêu Phiêu và Long Hi đều đỏ lên. Lãnh Hoa Niên nhìn là hiểu ngay, trong lòng rõ ràng, hai người này chắc chắn đã bàn bạc xong rồi.
"Phu quân, đến lúc đó chúng ta chẳng có gì cả, dù sao cũng không hay."
"Không sao cả, các ngươi đã là bảo vật lớn nhất rồi, có các ngươi là đủ rồi. Bất kỳ bảo vật nào cũng đều là vật ngoài thân, chỉ có các ngươi mới là bảo vật vô giá. Chúng ta đi thôi, không cần mang theo gì cả, chỉ cần mang theo trái tim của hai ngươi là được rồi."
"Phu quân..."
Hai nàng cảm động đến không nói nên lời. Lãnh Hoa Niên trực tiếp đưa các nàng vào tiểu thế giới, sau đó bay thẳng đến Yêu Chi Vực.
Tiểu Tuyết Nhi vẫn chưa có cảm nhận gì về bảo vật, thế nhưng những lời nói vừa rồi của Lãnh Hoa Niên lại khiến Bạch Hổ bên cạnh phải mở rộng tầm mắt.
"Lãnh Hoa Niên, 'thần thạch cốc' đó không phải là của bản vương sao? Sao lại thành thứ các ngươi có thể tùy ý lấy dùng?"
Bạch Hổ ở bên cạnh có cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm.
"'Thần thạch cốc' lớn như vậy, linh thạch, bảo khoáng bên trong, ngươi dùng hết được sao? Lại nói, ngươi là sủng vật của ta, ngươi thuộc về ta, ta thuộc về nữ nhân của ta, cho nên, ngươi cũng thuộc về nữ nhân của ta."
"Ta thuộc về ngươi, ngươi thuộc về nữ nhân của ngươi, vậy ta cũng thuộc về nữ nhân của ngươi... Không đúng, tính thế nào thì cũng là bản vương chịu thiệt."
Bạch Hổ ở bên cạnh siết chặt móng vuốt hổ đầy lông lá, càng nghĩ càng thấy không ổn.
"Bạch Hổ, tầm nhìn của ngươi hạn hẹp quá. Nếu ngày nào đó ngươi thành nữ nhân của ta, chẳng phải tất cả bảo vật trong tiểu thế giới của ta đều có phần của ngươi sao? Đâu chỉ dừng lại ở mấy khối linh thạch, mấy khối bảo khoáng. Đến lúc đó, thần khí, bất tử tiên dược mặc ngươi lấy."
"Ngươi nói là 'Bất Tử Thụ' ư? Đằng Xà coi nó là chí bảo, sao ngươi lấy được?"
"Trong tiểu thế giới, mọi thứ đều do ta quyết định. Nếu nó không nghe lời, ta sẽ xử lý nó. Hơn nữa, ngoài 'Bất Tử Thụ' ra, ta còn có 'hồi hồn thủy tinh lan', còn có 'hồi xuân hồ', nghe tên là ngươi cũng nên đoán được công hiệu của chúng rồi chứ!"
"Ai biết ngươi nói thật hay giả?"
"Mèo to meo*, ngươi bây giờ chẳng lẽ còn có cửa cò kè mặc cả với ta sao?"
Lãnh Hoa Niên thừa cơ lại vuốt ve cái cổ đầy lông của nàng hai cái.
Tiểu Tuyết Nhi nghe loáng thoáng, vừa bay vừa cười trộm. Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa Bạch Hổ và Hoa Niên ca ca còn lâu mới tốt đẹp bằng mối quan hệ giữa Hoa Niên ca ca với nàng.
Lãnh Hoa Niên bay từ Long Chi Vực đến Yêu Chi Vực, trong lòng cảm giác bất an ngày càng tăng.
Tiểu Tuyết Nhi chở Lãnh Hoa Niên và Bạch Hổ đến Kỳ Lân đế quốc gần đó trước.
Kỳ Lân phong.
Ngọc Kỳ Lân đang dạy Thải Lân tu luyện.
"Thải Lân, sao gần đây tu luyện lại luôn lơ đễnh vậy?"
"Ta nhớ phu quân, không tài nào tĩnh tâm được."
"Haiz!"
Ngọc Kỳ Lân nào đâu lại không nhớ Lãnh Hoa Niên.
Tâm tư hai nàng đều hướng về lang quân của mình. Nhưng hai nàng còn chưa kịp thương cảm thì trong nháy mắt, nội tâm đã tràn ngập niềm vui bất ngờ.
Lãnh Hoa Niên đột nhiên đáp xuống Kỳ Lân phong, hai nàng tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Lãnh Hoa Niên đưa Tiểu Tuyết Nhi và Bạch Hổ vào tiểu thế giới. Xa cách gặp lại, khó tránh khỏi phải ôm hôn một hồi.
Nhưng sau nụ hôn này, vận mệnh của mỗi người đều sắp thay đổi.
"Phu quân, mau nhìn lên trời kìa."
Thải Lân kéo kéo Lãnh Hoa Niên đang hôn môi Ngọc Kỳ Lân.
Lãnh Hoa Niên rời môi, ba người cùng nhìn về phía bầu trời.
Một chiếc phi chu màu vàng chậm rãi bay về hướng Kỳ Lân phong, càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng lớn. Khi còn cách khoảng trăm trượng, ba chữ lớn màu đỏ tươi "Hợp Hoan Tông" trên phi thuyền màu vàng càng thêm bắt mắt.
Trên phi thuyền màu vàng chính là thánh nữ Nhan Khanh Khanh đến từ Hợp Hoan Tông, đương nhiên còn có đại sư tỷ của nàng là Nhan Nhu Nhu và nhị sư tỷ Nhan Tư Tư.
"Ngọn núi này có chút kỳ lạ, người trên đỉnh núi khí vận phi phàm, chắc chắn không phải phàm nhân."
Khứu giác của Nhan Nhu Nhu rất nhạy bén.
"Vận khí tốt vậy sao, vừa đến Lục vực đã gặp 'cá lớn' rồi? Để ta dùng thần thức dò xét một phen trước."
Nhan Tư Tư lập tức dùng thần thức bao phủ toàn bộ Kỳ Lân phong, chỉ mấy hơi thở công phu liền thu về.
"Quả nhiên có 'cá lớn', trên đỉnh núi có một nam hai nữ, đều sở hữu thiên phú tuyệt hảo."
Phi chu màu vàng bay về phía Kỳ Lân phong. Lãnh Hoa Niên đã sớm biết về Hợp Hoan Tông từ chỗ Bạch Hổ, phen này là bị để mắt tới rồi.
Khoảng cách trăm trượng chỉ trong nháy mắt đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận