Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 436: Quỷ dị Tiểu Điệp

Chương 436: Nhiếp Tiểu Điệp kỳ quái
Lãnh Hoa Niên đã nhận ra động tĩnh bên này ngay từ đầu, nhưng hắn ở hơi xa, lúc chậm rãi đi tới đây, hắn đã thấy rõ ràng: bốn tên đại hán đang vây công một nữ tử mặc y phục dạ hành màu đen.
Bộ y phục dạ hành màu đen bó sát người không nghi ngờ gì đã làm nổi bật vóc dáng của nữ tử. Chỉ là Lãnh Hoa Niên có chút không hiểu, giữa ban ngày ban mặt thế này sao lại mặc bộ y phục dạ hành này. Bất quá dù không hài hòa, nhưng cũng đẹp mắt, vóc người đẹp quả nhiên có thể muốn làm gì thì làm, mấu chốt là khuôn mặt nữ tử kia còn rất xinh đẹp.
Khuôn mặt trắng nõn, vóc dáng nổi bật, một tiểu nữ nhân bị bốn đại nam nhân vây công. Lãnh Hoa Niên cảm thấy mình phải làm gì đó, nếu không sẽ uổng phí màn kịch hay anh hùng cứu mỹ nhân này.
Lãnh Hoa Niên rút ra Lân Ảnh kiếm, trực tiếp kích hoạt Thần Long huyết mạch, từ Nhân Tiên cảnh tầng bốn tăng thẳng lên Địa Tiên cảnh tầng bốn.
Nhiếp Tiểu Điệp tay cầm hai thanh Ảnh Nhận dài chín tấc, đối mặt với sự vây công của bốn vị Thiên Tiên cảnh, đã là đỡ trái hở phải, ứng phó rất mệt mỏi.
Lãnh Hoa Niên xông vào vòng vây bốn người, bảo vệ nàng ở sau lưng, sau đó liên tục xuất ra bốn kiếm. Hắn không dùng đến Tru thiên một kiếm, chỉ là tiện tay vung bốn kiếm mà thôi. Bốn người đồng loạt ôm cổ họng ngã xuống đất giãy giụa, yết hầu của cả bốn đều bị xuyên thủng.
"Nàng là đến..."
Bốn người không thể tin nổi nhìn chằm chằm Lãnh Hoa Niên, muốn nói điều gì đó, nhưng thương thế quá nặng, lời còn chưa nói hết đã cùng nhau toi mạng.
Lãnh Hoa Niên thấy đã xử lý xong bốn người, thu kiếm quay người lại, nụ cười của hắn lập tức cứng đờ.
Nhiếp Tiểu Điệp động thủ, nàng dùng Ảnh Nhận tay trái đâm vào ngực phải Lãnh Hoa Niên, đâm xuyên qua ngực. Lãnh Hoa Niên không cảm thấy đau đớn, giờ phút này hắn kinh ngạc nhiều hơn, thậm chí là chết lặng. Cảnh tượng lấy oán trả ơn thế này chỉ sợ đến trong mơ cũng không xuất hiện, quá không chân thật.
Ảnh Nhận của Nhiếp Tiểu Điệp đã được ngâm qua vô số loại độc dược. Nàng đoán Lãnh Hoa Niên đã không còn sức phản kháng nên trực tiếp rút Ảnh Nhận ra, máu tươi từ ngực Lãnh Hoa Niên phun tung tóe.
Nàng đỡ Lãnh Hoa Niên, đặt hắn nằm lên đám lá trúc khô héo, dùng ngón tay ngọc điểm mấy lần xung quanh vết thương, sau đó nhanh chóng lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ nhét vào miệng Lãnh Hoa Niên.
Lãnh Hoa Niên lần đầu tiên không đoán ra được tâm tư của một người. Hắn không hiểu nổi mình cứu nàng, tại sao nàng lại đâm xuyên ngực mình? Nếu nàng muốn giết mình, sao không cắt cổ mình luôn? Nàng cho mình ăn thứ gì, lẽ nào muốn hạ độc chết mình?
Lãnh Hoa Niên nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của mình. Nếu nàng muốn giết mình, không thể nào lại điểm mấy lần vào các huyệt đạo xung quanh vết thương để phong bế, ngăn máu chảy.
Vẻ ngoài của nữ nhân này vốn đã khiến người ta say mê, hành vi cử chỉ lại càng khiến người ta mê hoặc hơn.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng nói chuyện, không thì ngươi sẽ chết. Ảnh Nhận của ta có kịch độc, ta cho ngươi ăn là thuốc giải."
"Ta cứu ngươi, vì sao ngươi lại muốn giết ta?"
"Ta hôm nay chính là tới giết ngươi."
"Ngươi là sát thủ? Khó trách mặc bộ đồ này. Nhưng bây giờ là ban ngày mà, ngươi lại mặc y phục dạ hành."
"Ta quen động thủ vào ban đêm, hôm nay là ngoài ý muốn."
"Ai muốn giết ta?"
Trong lòng Lãnh Hoa Niên đại khái đã có phạm vi nghi vấn, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút.
"Thông tin về cố chủ ta không tiện tiết lộ. Thực ra muốn tiết lộ cũng không được, ta chỉ phụ trách giết người, những việc khác hoàn toàn không biết."
"Ngươi trực tiếp giết ta là có thể trở về giao nộp nhiệm vụ, vì sao còn muốn cứu ta?"
"Ngươi đã cứu ta, ta cũng cứu ngươi. Như vậy ta sẽ không nợ ngươi gì cả."
"Vậy vừa rồi ngươi đừng đâm ta chứ."
"Không đâm ngươi, ta làm sao cứu ngươi? Không cứu ngươi, chẳng phải là ta sẽ nợ ân tình của ngươi cả đời sao? Ta là người không muốn nợ người khác."
"Ngươi là sát thủ, không giết ta, trở về làm sao giao nộp nhiệm vụ?"
"Ta tự có cách của mình."
Nhiếp Tiểu Điệp liếc nhìn Lân Ảnh kiếm của Lãnh Hoa Niên, nhặt nó lên, tay phải nắm chặt lưỡi kiếm, đâm thẳng vào ngực phải của mình.
"Ngọa Tào! Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lãnh Hoa Niên bị hàng loạt thao tác ma quỷ của cô gái áo đen trước mắt làm cho chấn động triệt để. Sự chấn động này như sóng sau đè sóng trước, không bao giờ ngừng.
"Vừa rồi đâm ngươi ta có chút áy náy, lần này trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi. Hơn nữa, ta không giết ngươi, bị thương như thế này trở về cũng dễ ăn nói."
"Ngươi là sát thủ ở đâu ra vậy? Làm sát thủ có cần phải đáng sợ như vậy không? Hoàn thành nhiệm vụ không được còn phải tự hại mình à?"
"Huyễn ảnh môn."
"Tổ chức sát thủ đệ nhất Thiên ngoại thiên, thảo nào. Chẳng lẽ mỗi lần ngươi ám sát thất bại đều phải tự hại mình một phen?"
"Trước đây ta chưa từng thất bại."
Nhiếp Tiểu Điệp chậm rãi rút thanh kiếm ở ngực phải ra. Dù ý chí nàng kiên định, vẫn không khỏi nhíu mày vì đau đớn, thân thể cũng hơi lảo đảo.
Lãnh Hoa Niên đứng dậy đỡ nàng, để nàng nằm xuống đám lá trúc khô. Nhiếp Tiểu Điệp vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Hoa Niên, nói:
"Ngươi có thể cử động được?"
"Tại sao ta lại không thể cử động?"
"Trên Ảnh Nhận của ta vừa có độc dược chí mạng, vừa có thuốc tê."
"Không phải ngươi đã cho ta ăn thuốc giải sao?"
"Đó chỉ là giải độc, không thể loại bỏ tác dụng của thuốc tê."
"Ta mang trong mình Kỳ Lân huyết mạch, bách độc bất xâm, cho nên độc và thuốc tê trên Ảnh Nhận của ngươi vô hiệu với ta."
"Xem ra cứu người chính là cứu mình. Nếu ta không nghĩ đến việc cứu ngươi, lúc này chắc đã bị ngươi giết rồi nhỉ?"
"Cũng không khác mấy. Nhưng ngươi là sát thủ mà còn có mặt nhân từ thế này là không được đâu."
"Hôm nay tình huống đặc thù. Ngươi đã giúp ta, nếu không ta sợ rằng phải chịu nhục cả đời. A! Vết thương ở ngực ngươi đã lành rồi."
"Ngươi còn nói nữa là máu sẽ chảy hết đấy, để ta giúp ngươi trị thương."
"Ngươi là Lãnh Hoa Niên?" Nhiếp Tiểu Điệp bất giác đưa tay che vết kiếm thương trên ngực mình.
"Ta là Lãnh Hoa Niên, ngươi không nhận lầm người đâu. Còn chưa biết tên của ngươi."
"Ta tên là Nhiếp Tiểu Điệp."
"Thả lỏng nào, ta giúp ngươi trị thương, một lát là khỏi thôi. Bộ dạng ngươi bây giờ, ta sợ ngươi còn chưa về được tới Huyễn Ảnh Môn đã mất mạng nửa đường rồi. Ngươi ra tay với mình cũng quá độc ác."
Lãnh Hoa Niên nhẹ nhàng gạt bàn tay ngọc của Nhiếp Tiểu Điệp đang đặt trên vết thương sang một bên. Bộ y phục dạ hành màu đen cùng phần ngực phải đều bị đâm xuyên, áo đen trên người đã bị máu tươi thấm ướt.
"Ra tay không đủ ác, lòng ta sẽ băn khoăn. Nhát đâm vào ngực ngươi lúc nãy là lần ra tay do dự nhất, cũng là đau khổ nhất trong đời ta."
"Ta muốn cởi áo giúp ngươi, được không?"
Gương mặt Nhiếp Tiểu Điệp vốn tái nhợt vì mất máu lại bất giác đỏ ửng lên. Sau một hồi giằng xé nội tâm, nàng chậm rãi dời tay khỏi vết thương, đặt lên đám lá trúc khô bên cạnh.
Lãnh Hoa Niên nhẹ nhàng cởi áo cho Nhiếp Tiểu Điệp. Bên trong bộ y phục dạ hành màu đen là nội y bó sát người cũng màu đen, hắn cởi ra cùng lúc.
Lãnh Hoa Niên ngây người, nội tâm dậy sóng không ngừng. Không phải vì vóc dáng nổi bật của Nhiếp Tiểu Điệp, mà là vì trên thân thể trắng nõn của nàng lại có hơn mười vết sẹo ngang dọc lộn xộn. Ngoại trừ vết kiếm vừa rồi, tất cả đều là vết thương cũ, có vết dài, có vết ngắn, có vết chém, có vết đâm. Lãnh Hoa Niên không thể tưởng tượng nổi nữ tử có vẻ yếu đuối nhưng lại ẩn chứa sự kiên nghị này, tại sao trên người lại có nhiều vết sẹo đến vậy.
"Trên người ngươi sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?" Lãnh Hoa Niên cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt mấy lần.
"Chút thương tích này có là gì. Mười người đồng bạn lớn lên cùng ta ở Huyễn Ảnh Môn, giờ chỉ còn lại ba người. Trong hai người kia, một người bị đứt gân tay, một người bị đứt gân chân. Ta xem như là may mắn rồi."
"Đúng là ngành nghề có độ nguy hiểm cao thật. Ngươi là một nữ hài tử xinh đẹp như vậy, cần gì phải ăn bát cơm này chứ? Bát cơm này đến đại nam nhân còn ăn không nổi."
"Từ nhỏ đã vào Huyễn Ảnh Môn, con đường ta phải đi đã được định sẵn. Dù có khó đi đến mấy, ta cũng phải cắn răng quỳ mà đi hết."
Lãnh Hoa Niên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hơn mười vết sẹo này, thân thể Nhiếp Tiểu Điệp khẽ run lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận