Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 721: Tuyết Nhi hoá hình

Chương 721: Tuyết Nhi hoá hình
Lãnh Hoa Niên ý thức được mình đã trúng dâm độc của Hắc Giao. Loài giao vốn bản tính dâm đãng, huống hồ đây còn là yêu đan tích tụ dâm độc sâu nhất, lần này đúng là hắn đã chủ quan.
Nhưng Lãnh Hoa Niên thì không sao cả, hắn có thể tùy thời tiến vào tiểu thế giới tìm các nương tử để giải tỏa dâm độc, thế nhưng Tiểu Tuyết Nhi phải làm sao bây giờ?
Lãnh Hoa Niên không biết nên khóc hay nên cười, Tiểu Tuyết Nhi vốn rất lâu không cách nào hoá hình, vậy mà bây giờ lại đang hoá hình.
Băng Tuyết Phượng Hoàng màu tuyết trắng sau khi biến hóa đã trở thành một mỹ nhân nhi trắng như tuyết. Có lẽ là do bắt nguồn từ huyết mạch Thần thú Băng Tuyết Phượng Hoàng, mỹ nhân nhi này sở hữu thân thể băng cơ ngọc cốt.
Lãnh Hoa Niên cũng coi như là người từng thấy nhiều mỹ nhân, nhưng chưa từng phát hiện có ai sở hữu làn da tuyết trắng non nớt hơn Tiểu Tuyết Nhi.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, dáng người hoàn mỹ không một tì vết, vẻ đẹp ấy lại vượt qua cả người tỷ tỷ vốn đã cực kỳ xinh đẹp của nàng. Đương nhiên, tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của Lãnh Hoa Niên, cảm giác của hắn vẫn rất bén nhạy, hắn đã sớm đoán được Tiểu Tuyết Nhi sau khi hoá hình tất nhiên sẽ là một khuynh thế mỹ nhân.
Kết quả bây giờ là, vẻ đẹp của Tiểu Tuyết Nhi còn vượt xa cả tưởng tượng của hắn.
“Hoa Niên ca ca, ta đẹp không?”
“Quá đẹp, đẹp đến cực hạn.”
“Vì sao sau khi hoá hình, thân thể của ta vẫn khó chịu như vậy, có phải ta đã trúng độc rồi không?”
Tiểu Tuyết Nhi thông minh đến thế, làm sao nàng có thể đoán không ra cơ chứ. Nàng nhìn sắc mặt Lãnh Hoa Niên cũng không được ổn lắm, mặt đỏ bừng, trán rịn cả mồ hôi.
“Ừm, là trúng dâm độc của Hắc Giao.”
“Hoa Niên ca ca, có lẽ ông trời đã định sẵn muốn ngươi hôm nay chiếm được ta. Ta mặc dù trúng độc, nhưng cũng cuối cùng đã hoá hình thành công, hết thảy đều là sự an bài tốt đẹp nhất.”
Tiểu Tuyết Nhi dang hai cánh tay về phía Lãnh Hoa Niên.
“Về sau không cho phép gọi ta Tiểu Tuyết Nhi.”
“Vậy ta gọi ngươi là gì? Tuyết Nhi?”
Tiểu Tuyết Nhi lắc đầu, nói:
“Ngươi đương nhiên phải gọi ta là nương tử, trừ phi ngươi không thích.”
“Nương tử…”
Nghe tiếng gọi "nương tử" xong, Lạc Tuyết liền nhào vào trong lòng Lãnh Hoa Niên…
Hết thảy đều là nước chảy thành sông, hết thảy đều là sự an bài tốt đẹp nhất.
“Phu Quân! Cuối cùng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận gọi Hoa Niên ca ca là Phu Quân rồi!”
“Nương tử! Ta cũng cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận gọi Tuyết Nhi là nương tử.”
“Phu Quân, ta đến muộn rồi, hôm nay mới hoá hình được, đã để ngươi phải chờ lâu.”
“Không muộn, vừa đúng lúc, chính ngươi cũng đã nói, đây là sự an bài hoàn mỹ nhất mà.”
“Phu Quân, ta đẹp không?”
“Đẹp! Hoàn mỹ không một tì vết!”
“Kỳ thật trước khi hoá hình, trong lòng ta rất thấp thỏm không yên, sợ sẽ làm Phu Quân thất vọng.”
“Sao nàng phải để ý cảm nhận của ta như vậy? Về sau phải học cách sống vì chính mình chứ.”
“Bởi vì trong thế giới của ta chỉ có Phu Quân và tỷ tỷ thôi.”
“Bây giờ nàng đã có nhiều tỷ tỷ như vậy rồi còn gì.”
“Vâng!”
“Nương tử, bây giờ nàng đã hoá hình, về sau sẽ giống như các tỷ tỷ khác.”
Lạc Tuyết nghe vậy, trong mắt lại không có niềm vui, nàng rơi vào trầm mặc.
“Sao thế, nương tử của ta.”
Lãnh Hoa Niên vuốt ve mái tóc mềm như tơ của nàng.
“Trước kia người là Hoa Niên ca ca của ta, ta là Tiểu Tuyết Nhi độc nhất vô nhị, Hoa Niên ca ca thương ta nhất. Về sau ta là Lạc Tuyết, người là Phu Quân, nhưng không phải Phu Quân của riêng mình ta, Phu Quân cũng sẽ không giống như trước kia sủng ái ta như vậy nữa.”
“Ai nói vậy, ta sẽ vĩnh viễn sủng ái nhất Tuyết Nhi nương tử của ta.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, trong lòng ta Tuyết Nhi vĩnh viễn là đẹp nhất, ôn nhu nhất, và ngoan ngoãn nhất.”
“Nương tử, có muốn trở về không?”
“Phu Quân, sơn động này là bến cảng yên tĩnh của ta, cũng là thế giới riêng của hai chúng ta. Chúng ta có thể ở lại đây thêm một lúc được không?”
“Nàng muốn ở lại bao lâu, ta sẽ ở cùng nàng bấy lâu.”
“Ta muốn đợi cả một đời.”
“Cứ ở mãi trong cái sơn động nho nhỏ này, nàng không thấy ngán sao?”
“Đây là nơi đẹp nhất trên thế giới, ta muốn trân trọng ký ức này cả một đời.”
“Được, lúc chúng ta rời đi, ta sẽ chuyển cả ngọn núi cùng sơn động này vào tiểu thế giới, để nó làm hàng xóm với Vạn Nhận tuyết sơn.”
“Đa tạ Phu Quân.”
Lạc Tuyết áp mặt mình vào mặt Lãnh Hoa Niên, tình yêu thương trong lòng nàng lan tràn đến cực hạn.
“Phu Quân, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, để bày tỏ nỗi lòng muốn được mãi mãi ở bên người. Chúng ta cứ ở lại sơn động một ngày, sau một ngày sẽ trở về tiểu thế giới.”
“Ngoan!”
Lãnh Hoa Niên không nhịn được hôn lên gương mặt xinh đẹp như ngọc, mỏng manh tưởng chừng thổi qua là vỡ kia. Lạc Tuyết chủ động hôn lên môi của hắn.
Hai người ở lại trong sơn động một ngày một đêm.
Lúc sắp rời đi, Lãnh Hoa Niên di chuyển ngọn núi tuy bình thường nhưng mang ý nghĩa phi phàm này vào trong tiểu thế giới.
Khi Lãnh Hoa Niên mang theo Lạc Tuyết xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều kinh ngạc đến sững sờ trước vẻ đẹp khuynh thành của mỹ nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận