Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 499: ngươi lương nhân

Chương 499: Lương nhân của ngươi
Diệp Thiên Tiên từ trên ghế từ từ đứng dậy, từng bước một đi đến bên giường, cởi bỏ quần lụa mỏng màu trắng, tháo cái yếm màu vàng hình cá chép, nằm yên trên giường trong bộ áo ngủ bằng gấm.
Nàng nhắm lại đôi mắt đẹp, nhưng vẫn không có chút buồn ngủ nào. Chính mình đã trở thành người thứ nhất của Thiên Ngoại Thiên, Vô Thượng Tiên Triều cũng đã trở thành đệ nhất đại thế lực của Thiên Ngoại Thiên, nhưng trong thiên hạ rộng lớn này, từ đầu đến cuối lại không có một nam nhân nào có thể thay nàng san sẻ ưu phiền.
Nàng hướng suy nghĩ đến Tiên Vực. Tại Thiên Ngoại Thiên, người biết về Tiên Vực đã ít lại càng ít, Diệp Thiên Tiên cũng chỉ mới nghe nói qua.
Diệp Thiên Tiên không nói cho Diệp Vãn Thu biết chuyện muốn đi Tiên Vực, sợ nàng tâm tư bất ổn, nhất là trong thời gian diễn ra cuộc thi đấu này.
Cuộc thi đấu ban ngày, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng, nhưng Lãnh Hoa Niên kia lại là một ngoại lệ. Hắn là tiêu điểm của toàn trường, hoàn toàn lấn át danh tiếng của mình.
Hắn dường như tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân, Lăng Thu Nguyệt ưa thích hắn, Cố Nhược Ly và Lưu Ly Trường Hận lại vì hắn mà tranh giành tình nhân ngay trên lôi đài.
Không được, không ai có thể cướp đoạt danh tiếng của mình. Ban ngày chính mình đã quá nhân từ rồi, sau này nhất định phải tìm cơ hội trừng trị hắn thật tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Tiên không nhịn được mà bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm hiếm thấy. Giờ phút này, nàng quả thật người cũng như tên, đẹp tựa tiên nữ, đáng tiếc người trong thiên hạ đều không có phúc được nhìn thấy.
Sau khi trò chuyện xong với Dao Quang, Hi Vân và các nàng, Lãnh Hoa Niên vừa trở lại nơi ở của Kiếm Thánh tại Tiên Kiếm Tông thì không hiểu sao lại rùng mình. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết mình đã bị người khác để mắt tới.
Trời đã không còn sớm, Tần Bảo Bảo ở lại Lan Uyển, sang ngủ cùng Quan Chỉ Lan. Lãnh Hoa Niên cảm thấy đã muộn thế này, qua chỗ nào cũng không tiện, nên quyết định về ôm Kiếm Thánh đi ngủ.
Lăng Thu Nguyệt đã sắp ngủ thiếp đi, Lãnh Hoa Niên chui vào trong chăn, ôm nàng vào lòng.
“Phu quân, đêm nay ngươi lại muốn ở lại chỗ ta sao?”
“Ừm! Mỗi ngày được ôm Nương tử đi ngủ là hưởng thụ lớn nhất của ta.”
“Chỉ có ngươi là khéo miệng. Hai vị tiểu tình nhân kia của ngươi đã dỗ dành xong chưa?”
“Bây giờ ổn rồi. Lúc ta rời đi, các nàng đều đang buồn bã trên giường của mình đó.”
“Ngươi đã đi dỗ dành các nàng rồi à?”
“Ừm, ta không thể để các nàng lôi ta ra khỏi phòng được, nên chỉ ôm dỗ dành một chút. Nương tử sẽ không nghĩ nhiều chứ?”
“Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, nếu ta mà nghĩ nhiều thì còn sống sao được nữa.”
“Nương tử hình như có chút oán khí nha!”
“Ta đương nhiên là muốn ngươi ở bên cạnh ta mỗi ngày. Nhưng ngươi không phải nam nhân bình thường, mà là nam nhân trăm triệu người có một, cho nên ta cũng phải học cách chấp nhận hết thảy những gì thuộc về ngươi.”
Lãnh Hoa Niên say đắm hôn lên môi Lăng Thu Nguyệt.
“Nương tử, ngươi thật tốt.”
“Phu quân, ngủ thôi. Lôi đài ngày mai sẽ không dễ dàng như hôm nay đâu.”
“Ừm! Ta ôm Nương tử ngủ.”
“Ta thật sự sợ mình không kiềm chế được cho đến khi thi đấu kết thúc.”
“Yên tâm, ta sẽ không vượt quá giới hạn. Cùng Nương tử chung giường chung gối lâu như vậy, tin rằng Nương tử đã hiểu định lực của ta.”
“Ta không phải sợ ngươi, mà là sợ chính mình.”
“Không sao đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi. Vận mệnh đã định sẵn, cho dù Nương tử có sinh hài nhi cũng chẳng có gì to tát, sinh ra ta sẽ nuôi.”
“Thật hết cách với ngươi. Bất cứ chuyện gì trong mắt ngươi đều nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy. Ta dường như chưa bao giờ thấy ngươi hoảng sợ cả.”
“Có Nương tử ở bên cạnh, ta có gì phải hoảng sợ chứ? Nương tử là Kiếm Thánh cơ mà.”
“Kiếm Thánh cũng có lúc lực bất tòng tâm. Hai ngày này ngươi phải hết sức cẩn thận, ta trước sau vẫn không yên tâm về Diệp Thiên Tiên.”
“Ta sẽ cẩn thận.”
Sau một nụ hôn thâm tình, hai người ôm nhau chìm vào giấc mộng.
Ngày thứ hai.
Trên quảng trường vẫn đông nghịt người như cũ, cuộc thi đấu sắp bắt đầu.
Ngày đầu tiên đã loại khoảng ba phần mười người dự thi. Nhưng dù bị loại, họ vẫn muốn đến quảng trường tham gia náo nhiệt, không ai vội vã trở về tông môn, dù sao đây cũng là thịnh hội trăm năm một lần.
Tâm trạng của mọi người đều rất giống nhau: có thể ở lại quảng trường, từ xa nhìn ngắm phong thái tuyệt thế của Diệp Thiên Tiên và Lăng Thu Nguyệt, thì chuyến đi này đã không uổng công.
Lưu Ly Trường Hận hôm qua bị Cố Nhược Ly đánh văng khỏi lôi đài, hôm nay cũng không ở nhà nghỉ ngơi. Nàng đương nhiên muốn tới hiện trường để cổ vũ cho Vô Tình Tông, và quan trọng nhất là để xem Lãnh Hoa Niên thi đấu.
“Trường Hận, hôm qua ngươi bị Cố Nhược Ly đánh văng khỏi lôi đài, hôm nay có muốn ta giúp ngươi báo thù rửa hận không?”
“Tông chủ có chắc chắn thắng được nàng không?”
“Không chắc, nhưng ta có thể quyết đấu hết sức với nàng.”
“Không cần đâu, chúng ta cũng đâu phải sinh tử chi địch, hôm qua nàng ấy cũng không làm ta bị thương.”
“Haiz! Lãnh Hoa Niên này thật lợi hại. Tối qua chỉ nói chuyện với ngươi một lát mà hận ý của ngươi đối với Cố Nhược Ly đã tan thành mây khói. Có phải ngươi sợ ta làm nàng bị thương, Lãnh Hoa Niên sẽ không vui không?”
“Vâng. Hôm nay là ngày mấu chốt, ta sao có thể để hắn phân tâm được?”
“Cũng phải. Sau này ngươi và Cố Nhược Ly rất có thể sẽ trở thành hảo tỷ muội. Chậc! Nói kiểu này, hóa ra ta lại thành người ngoài.”
Lưu Ly Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về lôi đài của Tiên Hoàng Cảnh mà đi.
“Tông chủ, không đâu, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Ngươi ở cùng Lãnh Hoa Niên, ta lại ở cùng ngươi, vậy chẳng phải ta cũng phải ở cùng Lãnh Hoa Niên sao?”
“Tông chủ, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi chắp mối, hắn sẽ là lương nhân của ngươi.”
“Trường Hận, ngươi thật đúng là nương tử tốt của hắn, lại còn giúp hắn làm người mai mối nữa.”
“Tông chủ, ta hại ai chứ không bao giờ hại ngươi đâu. Hắn đáng giá.”
“Được rồi, tình cảm của ngươi và hắn còn chưa vững chắc đâu. Trước tiên hãy lo tốt cuộc sống của các ngươi đã rồi hãy nói. Trường Hận, chúng ta là người của Vô Tình Tông.”
“Tông chủ, Vô Tình Tông thì thế nào? Hắn nói muốn ta làm người hữu tình.”
“Bây giờ trong đầu ngươi e rằng chỉ có hắn, ta nói gì ngươi cũng không nghe vào nữa.”
“Tông chủ, rồi sẽ có ngày ngươi tán đồng quan điểm của ta, cũng sẽ biết được điểm tốt của hắn.”
“Trường Hận, ta biết ngươi là vì tốt cho ta. Có nữ nhân nào lại cam tâm tình nguyện chia sẻ nam nhân của mình cho người khác chứ? Ta ghi nhớ trong lòng.”
Hôm nay trên lôi đài Tiên Hoàng Cảnh, người đầu tiên bước lên lại là Lưu Ly Nguyệt. Nàng trực tiếp điểm danh khiêu chiến Cố Nhược Ly, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Dù sao hôm qua Ngọc Nữ Tiên Cung đã làm mất mặt Vô Tình Tông.
Cố Nhược Ly ung dung lên đài, nàng đương nhiên không sợ Lưu Ly Nguyệt. Hai người đều là Tiên Hoàng Cảnh đỉnh phong, ai thua ai thắng chỉ có giao thủ mới biết được.
Hai người đứng trên lôi đài, giương cung bạt kiếm. Môn chủ Vô Danh của Huyễn Ảnh Môn vẫn đeo mặt nạ hoàng kim như cũ, đứng ở nơi xa nhất, nhưng ánh mắt nàng từ đầu đến cuối đều dán chặt vào hai người trên lôi đài.
Vào khoảnh khắc Cố Nhược Ly và Lưu Ly Nguyệt bước lên lôi đài, không ai nhìn thấy sau chiếc mặt nạ hoàng kim kia, gương mặt khuynh thành tuyệt thế đã hơi nhếch lên một nụ cười.
“Sao nào, Lưu Ly Tông chủ hôm nay muốn trút giận thay cho Trường Hận tiên tử à?”
Lưu Ly Nguyệt lắc đầu nói:
“Trường Hận sợ ta đả thương ngươi, khiến người kia không vui, nên đã cố ý dặn ta đừng liều mạng.”
“Không ngờ Trường Hận tiên tử lại biết điều như vậy, thảo nào hôm qua Hoa Niên lại muốn đến thăm nàng ấy trước.”
“Haiz! Hai vị cũng là nhân vật đứng đầu Thiên Ngoại Thiên, nam nhân thế nào mà chưa từng gặp qua, vậy mà lại bị một tên nhóc làm cho thần hồn điên đảo, ngay cả mặt mũi cũng không cần.”
“Lưu Ly Tông chủ nói sai rồi. Sẽ có ngày ngươi hiểu ra rằng, có thể trở thành nữ nhân của Lãnh Hoa Niên, đó mới chính là thể diện lớn nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận