Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 469: tông môn tụ tập

Chương 469: Các tông môn tụ tập
“A! Hy vọng đến lúc đó Nhan Tông Chủ ra tay không nên quá hung ác.” Lãnh Hoa Niên nói với vẻ khá thản nhiên như mây trôi nước chảy, hắn vậy mà còn cười được.
Nhan Như Ngọc cắn răng, tay phải giơ lên, cách không vồ mạnh một cái, như muốn hung hăng bóp nát bộ dạng của hắn, sau đó nàng khẽ thở ra một hơi, thu tay lại, quay người rời đi.
Nhan Như Ngọc thầm hận bản thân vừa rồi đã thất thố, bao lâu rồi nàng chưa từng kích động như vậy, lần trước đồ nhi bị giết nàng cũng không kích động đến thế.
Lãnh Hoa Niên đưa mắt nhìn bóng lưng của tuyệt thế vưu vật này đi xa.
“Tốt lắm, ngươi xem như đã triệt để chọc giận nàng rồi, ngươi có phải cố ý không?” Lăng Thu Nguyệt vốn đã bất mãn với yêu tinh Nhan Như Ngọc kia, đối với hành động của Lãnh Hoa Niên cũng có chút không hài lòng.
“Nương tử, thật ra ta cũng đâu có nói gì, không ngờ nàng lại nổi giận ngay như vậy.”
“Chọc giận một cường giả Tiên Hoàng Cảnh đỉnh phong, ngươi thật đúng là không khiến người ta bớt lo lắng.”
“Chẳng phải có nương tử ở bên cạnh ta sao? Ta còn sợ nàng?”
“Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương. Ngươi mà bị nàng nhớ thương, ta cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều canh giữ ở bên cạnh ngươi được.”
“Nương tử đã cho thấy thân phận của mình rồi, nghĩ chắc nàng ta cũng không đến mức mạo hiểm như vậy đâu nhỉ?”
“Không nên đặt cược sinh tử của mình vào tay người khác.”
“Biết rồi, lần sau ta nhất định sẽ kín đáo hơn. Lần này thật sự là nhìn Hợp Hoan Tông không vừa mắt, ai bảo các nàng là tử địch của ta cơ chứ?”
“Thiên Đan Các các chủ đến.” Thiên Đan Các chỉ có hai người đến, là Tần Đan và Tần Bảo Bảo. Tuy nhiên, tiếng vỗ tay và reo hò tán thưởng mà hai người nhận được lại nhiều hơn hẳn so với lúc Tiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Tông đến.
Nếu phải chọn ra một đối tượng được nịnh bợ nhiều nhất ở Thiên Ngoại Thiên, vậy người đó chắc chắn là các chủ Thiên Đan Các, Tần Đan. Bởi vì đan dược của Thiên Đan Các luôn cung không đủ cầu, cực kỳ quý hiếm. Muốn lấy được đan dược tốt nhất, ngươi hoặc phải nịnh bợ các chủ Tần Đan, hoặc phải nịnh nọt thiếu các chủ Tần Bảo Bảo.
“Nhạc phụ đại nhân!” Lãnh Hoa Niên đi đến trước mặt Tần Đan, ôm quyền chào.
“Hiền tế!” Tần Đan nhìn thấy Lãnh Hoa Niên, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Nương tử!”
“Phu quân!” Tần Bảo Bảo trực tiếp lao vào lòng Lãnh Hoa Niên, chẳng còn để ý đây là dịp nào nữa.
“Ồ!” Hiện trường lại lần nữa xôn xao. Mọi người đang xem xung quanh nghe Lăng Thu Nguyệt gọi Lãnh Hoa Niên là phu quân đã như sét đánh ngang tai, lần này lại bị thêm một cú sốc nữa.
“Tiểu tử này, có tài đức gì chứ?”
“Thật là không công bằng! Kiếm Thánh gọi hắn là phu quân, thiếu các chủ cũng gọi hắn là phu quân! Thế này còn có thiên lý hay không? Còn có Vương pháp hay không?”
“Thật đúng là hạn thì hạn chết, úng thì úng chết.”
“Ta không phục, ta muốn thách đấu hắn.”
“Thách đấu hắn thì được gì? Đây có phải là đại hội tỷ võ kén rể đâu. Lẽ nào ngươi thắng thì Kiếm Thánh và thiếu các chủ sẽ theo ngươi chắc?”
“Ai! Tiểu bạch kiểm đúng là tốt số, mọi việc đều thuận lợi, đi đâu cũng được lòng nữ nhân.”
“Xì, đàn ông đẹp trai còn nhiều, tiểu tử này chắc không chỉ dựa vào mặt mũi đâu. Thiếu các chủ tuổi còn nhỏ, ngây thơ dễ bị lừa gạt thì không nói làm gì, nhưng Kiếm Thánh thì sao?”
“Kệ đi, lát nữa lên lôi đài nếu gặp phải hắn, lão tử nhất định phải hảo hảo giúp hắn giãn gân cốt.” Bên dưới sân bàn tán ầm ĩ, tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Bên này, Tần Bảo Bảo ôm ái lang của mình một lúc, nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, nàng vội vàng rời khỏi vòng tay ái lang.
Tần Đan là Tiên Hoàng Cảnh tầng bảy, hắn cần đến khu nghỉ ngơi dành cho Tiên Hoàng Cảnh.
“Cha, người qua đó trước đi, con đến chỗ phu quân xem sao.” Tần Đan khẽ gật đầu, mỉm cười ngẩng cao đầu rời đi.
Tần Bảo Bảo đi theo Lãnh Hoa Niên vào khu nghỉ ngơi dành cho Địa Tiên Cảnh.
“Chào Lăng tông chủ!” Tần Bảo Bảo nhìn thấy nhân vật huyền thoại của Thiên Ngoại Thiên, vội tiến lên, vô cùng cung kính chào hỏi.
Lăng Thu Nguyệt cười khúc khích, kéo lấy bàn tay ngọc ngà của Tần Bảo Bảo, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Tần Bảo Bảo tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.
“Bảo Bảo, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ được rồi.”
“A!” Đầu óc Tần Bảo Bảo kêu ong một tiếng, tưởng mình nghe nhầm. Nàng ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Lãnh Hoa Niên, vẻ mặt mờ mịt.
“Nương tử, gọi nàng ấy là tỷ tỷ đi, nàng ấy cũng là nương tử của ta.”
“A... Ta biết rồi.” Tần Bảo Bảo nói với Lăng Thu Nguyệt:
“Tỷ tỷ.”
“Ngoan! Thiên Đan Các các ngươi chỉ đến hai người thôi à?”
“Cha nói, chúng ta chắc chắn không có duyên với Thiên Linh tiên cảnh rồi. Người đến chủ yếu là để góp vui, tiện thể xem có kiếm được mối làm ăn lớn nào không. Bên tỷ tỷ người cũng không nhiều nhỉ.”
“Có phu quân ở đây là được rồi, một mình hắn địch được cả thiên quân vạn mã.” Nghe Lăng Thu Nguyệt khen Lãnh Hoa Niên lên tận trời, Tần Bảo Bảo chỉ mỉm cười không nói gì ở bên cạnh. Thật ra nàng cũng không quan tâm thắng thua, chỉ cần ái lang bình an là nàng mãn nguyện rồi.
Lần lượt các tông môn khác cũng đến Thiên Linh tiên cảnh, phần lớn là các môn phái nhỏ, đều mang tâm thái đến học hỏi. Đương nhiên, cũng có nhiều tông môn đến để chiêm ngưỡng, dù sao ngày thường làm gì có cơ hội nhìn thấy những đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Diệp Thiên Tiên hay Lăng Thu Nguyệt?
Lãnh Hoa Niên ngồi giữa Lăng Thu Nguyệt và Tần Bảo Bảo, còn chưa kịp trò chuyện tử tế thì xung quanh đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Lãnh Hoa Niên cảm thấy hơi khó chịu vì sự yên lặng đột ngột này, ngẩng đầu lên thì phát hiện một nhóm người, ai nấy đều đeo mặt nạ, đang đi về phía khu nghỉ ngơi dành cho Tiên Hoàng Cảnh.
“Huyễn Ảnh Môn?” Lãnh Hoa Niên buột miệng.
“Phu quân có nhãn lực tốt thật, thế mà cũng bị ngươi nhìn ra.” Lăng Thu Nguyệt nghiêng mặt, ném cho ái lang ánh mắt tán thưởng.
“Khí chất trên người các nàng, ta xem như cũng quen thuộc.”
“Phu quân, ngươi nói là nữ sát thủ kia sao?” Tần Bảo Bảo ở bên cạnh nhớ tới nữ sát thủ ngày trước.
“Ừm, Nhiếp Tiểu Điệp là thủ tịch sát thủ của Huyễn Ảnh Môn. Kỳ lạ, không biết vì sao lần này nàng không đến, lẽ ra không nên thế chứ.”
“Phu quân, hai mươi mấy người của Huyễn Ảnh Môn đều đeo mặt nạ cả, nàng có ở trong đó hay không làm sao ngươi phân biệt rõ được?” Ánh mắt Lăng Thu Nguyệt nhìn Lãnh Hoa Niên có chút dò xét.
“Thân hình của nàng ta liếc mắt là nhận ra ngay, nhỏ nhắn xinh xắn, đi đường nhẹ như chim yến.”
“Ngươi thật sự có chuyện xưa với nàng ta à?”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng trách phu quân. Nếu không phải phu quân quen biết Nhiếp Tiểu Điệp, giờ này có lẽ ta đã không còn trên đời rồi.”
“Nương tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Hoa Niên lập tức nắm lấy cổ tay ngọc của Tần Bảo Bảo, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
“Phu quân, sau khi ngươi đi không lâu, Nhiếp Tiểu Điệp quay lại Thiên Đan Các. Hôm đó, nàng thừa lúc đêm tối lẻn thẳng vào phòng ta, kề chủy thủ vào cổ ta, định giết ta. Ta vô tình nhờ nàng chuyển lời tới phu quân rằng ta không thể ở bên phu quân cả đời được. Khi biết ngươi là phu quân của ta, nàng lập tức thu chủy thủ lại, rồi một mình quay về Huyễn Ảnh Môn.”
“Chẳng lẽ bị cấm túc rồi?” Lãnh Hoa Niên cũng không hiểu quy củ của Huyễn Ảnh Môn, nhưng hắn biết, Nhiếp Tiểu Điệp là thủ tịch sát thủ của Huyễn Ảnh Môn, hai lần nhiệm vụ thất bại, chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Lúc này, nhóm hai mươi mấy người của Huyễn Ảnh Môn, dưới sự dẫn dắt của một người đeo mặt nạ hoàng kim mặc tử sam, đã đi ngang qua khu vực lôi đài Địa Tiên Cảnh. Lãnh Hoa Niên bật người đứng dậy, từ từ tiến lại gần người mặc tử sam đeo mặt nạ hoàng kim kia.
Người mặc tử sam đeo mặt nạ hoàng kim dừng bước, qua vị trí đôi mắt trên mặt nạ, một cặp mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào Lãnh Hoa Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận