Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 624: tuyệt thế thần đan

Chương 624: Tuyệt thế thần đan
Thiên Đan Các các chủ Tần Đan, nhìn thấy Lãnh Hoa Niên mang theo nhiều mỹ nhân như vậy tới cửa, cũng phải vì nữ nhi bảo bối của mình mà lau vệt mồ hôi. Nữ nhi của hắn ngoại trừ luyện đan lợi hại, dường như ở trong đám nữ nhân này cũng không tính là xuất chúng. Đám nữ nhân này thực sự quá đẹp, lại còn mỗi người một vẻ, khí chất thì càng không cần phải bàn.
“Nhạc phụ đại nhân, hôm nay tiểu tế lại đến làm phiền người rồi.” Lãnh Hoa Niên ôm quyền chào.
Tần Đan kéo Lãnh Hoa Niên sang một bên, nói khẽ:
“Hiền tế, những người này tất cả đều là nữ nhân của ngươi sao?”
“Không sai, nhạc phụ đại nhân thật có mắt nhìn.”
“Các nàng đối với ngươi như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra được. Hiền tế, ngươi có nhiều nữ nhân như thế, cũng đừng lạnh nhạt với Bảo Bảo nhà ta.”
“Nhạc phụ đại nhân cứ việc yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Bảo Bảo.”
“Vậy thì tốt rồi!” Tần Đan khẽ gật đầu, hắn vẫn tương đối tín nhiệm Lãnh Hoa Niên, tiếp theo nói:
“Hiền tế lần này tới đây chẳng lẽ là vì Cửu U Hồi Dương Đan?”
“Đúng vậy, nhạc phụ đại nhân chỉ sợ vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.”
“Hiền tế nói không sai, việc này can hệ trọng đại, vật liệu lại quá trân quý, nếu luyện hỏng thì không thể vãn hồi, sai lầm của ta sẽ lớn lắm.”
“Nhạc phụ đại nhân cứ việc yên tâm, bất luận thành bại, ta đều chỉ có lòng cảm kích.”
“Thất bại thì không đến nỗi, mấu chốt là ở phẩm chất.”
“Ta đối với thuật luyện đan của nhạc phụ đại nhân có lòng tin tuyệt đối.”
“Vật liệu đều gom đủ rồi chứ?”
“Không thiếu một thứ nào.”
“Tốt.” Tần Đan nói với Tần Bảo Bảo:
“Nữ nhi à! Lần luyện đan này đoán chừng phải mất khoảng bảy ngày, con phải làm tròn bổn phận chủ nhà, chiêu đãi các nàng ấy cho tốt.”
“Cha yên tâm, con biết phải làm thế nào.” Tần Đan vuốt râu gật đầu, lại nói với Lãnh Hoa Niên:
“Hiền tế, đem vật liệu lấy ra đi.”
Lãnh Hoa Niên lấy ra những vật liệu đã chuẩn bị xong: dưỡng hồn hoa, hồi hồn thủy tinh lan, thiên nhan hoa, không chết hoa, sinh mệnh chi hoa, Âm Dương bờ bên kia hoa.
Mỗi một loại đều là cực kỳ hiếm có.
Tần Đan biết Lãnh Hoa Niên lợi hại, nhưng thực sự không đoán ra được làm thế nào hắn thu thập được những bảo bối hiếm có này. Bất kỳ món nào trong số đó, người bình thường dù bỏ ra cả đời cũng chưa chắc lấy được.
Tần Đan không thể không khâm phục ánh mắt chọn rể của nữ nhi mình.
Lãnh Hoa Niên rút chủy thủ cắt rách lòng bàn tay, hứng một bát Huyết rồi nói:
“Nhạc phụ đại nhân, ta có mười hai loại Thần thú huyết mạch, trong đó bao gồm cả Băng Phượng và Hỏa Phượng - hai loại Phượng Hoàng huyết mạch. Cứ xem như chén máu này là Niết Bàn chi huyết đi.”
“Rất tốt, nguyên liệu này của ngươi còn mạnh hơn cả yêu cầu trên đan phương, hiệu quả có lẽ sẽ vượt ngoài mong đợi.”
“Vậy làm phiền nhạc phụ đại nhân.”
Tần Đan tiến vào phòng luyện đan, phải bảy ngày sau mới có thể đi ra.
Tần Bảo Bảo sắp xếp ổn thỏa cho các vị tỷ muội.
Lãnh Hoa Niên mang theo Nhiếp Tiểu Điệp tiến vào khu rừng trúc kia.
“Nương tử, còn nhớ nơi này không? Lúc trước người chính là ở nơi này chuẩn bị ám sát ta.”
“Ta đương nhiên nhớ kỹ, cả đời này đều không thể quên.” Bốn bề vắng lặng, Nhiếp Tiểu Điệp thừa cơ nép sát vào lòng Lãnh Hoa Niên.
“Phu quân, may mắn có người, nếu không thì ta thảm rồi.”
“Nương tử, nếu như không gặp được ta, có phải người muốn làm sát thủ cả đời không?”
“Đây có lẽ chính là vận mệnh của ta, nhưng cuối cùng môn chủ cũng sẽ để cho ta rời đi thôi.”
“Hi Thi cũng không phải loại nữ nhân tâm địa độc ác đó.”
“Đương nhiên, môn chủ nuôi dưỡng ta từ nhỏ, ta rất biết ơn nàng.”
“Ngươi đã chịu khổ rồi, sát thủ là nghề nghiệp thống khổ nhất trên thế giới này, cả ngày phải lo lắng đề phòng.”
“Ta phải cảm ơn phu quân đã kéo ta ra khỏi vũng lầy này.” Nhiếp Tiểu Điệp chủ động dâng lên đôi môi thơm, hai người ôm hôn nhau giữa rừng trúc.
Ngay lúc hai người đang mải mê đắm chìm, một người khác cũng lặng lẽ tiến vào rừng trúc.
Người tới chính là đại sư tỷ của Tiên Kiếm Tông, Thượng Quan Chỉ Lan.
“Các ngươi đến rừng trúc chơi mà cũng không gọi ta.” Thượng Quan Chỉ Lan nói câu này cũng có lý do, lúc trước chính là nàng đã cùng Lãnh Hoa Niên đến Thiên Đan Các.
“Nương tử! Người cũng tới nữa à!”
“Không chỉ mình ta tới, người xem phía sau là ai kìa?” Tần Bảo Bảo cũng đi theo tới.
“Phu quân, người đừng hiểu lầm, ta không phải đến quấy rầy các người đâu, ta tới để hái ít sản vật ngon, chuẩn bị bữa tối đãi các vị tỷ tỷ.”
“Vậy chúng ta cùng làm đi, hôm nay bọ tre, gà rừng, măng, rượu trúc làm nhiều một chút, để mọi người cùng nếm thử mỹ vị trong khu rừng này.”
“Được!” Bốn người cùng nhau bận rộn, hiệu suất tăng lên rất nhiều, hái được không ít nguyên liệu nấu ăn.
Lãnh Hoa Niên và Tần Bảo Bảo tự tay chuẩn bị những món ngon từ rừng trúc.
“Phu quân, đây là lần đầu tiên Thiên Đan Các của ta đón nhiều người như vậy, lại còn toàn là mỹ nhân tuyệt thế.”
“Sao thế? Ngươi ngày nào cũng ở cùng các nàng mà còn bối rối à?”
“Ta không bối rối, ta rất vui là đằng khác. Không ngờ ta cũng có lúc giúp được phu quân.”
“Đồ ngốc, trình độ luyện đan của ngươi cao như vậy, lần này ngươi cũng đủ bản lĩnh luyện chế Cửu U Hồi Dương Đan rồi. Nhưng việc này can hệ trọng đại, để phòng ngừa vạn nhất, chỉ có thể để nhạc phụ đại nhân tự mình ra tay thôi. Không phải trình độ của ngươi không được, thực ra trình độ của ngươi và nhạc phụ đại nhân đã gần ngang nhau rồi.”
“Phu quân, ta hiểu mà, sau này ta còn nhiều cơ hội.”
“Ừm, chúng ta có rất nhiều tiên thảo linh dược, sau này muốn nguyên liệu gì cứ trực tiếp đến Tiên Dược Viên và Bách Hoa Cốc mà lấy.”
“Cảm ơn phu quân.” Tần Bảo Bảo kích động hôn lên má Lãnh Hoa Niên một cái.
Tối hôm đó, các nàng cùng nhau thưởng thức những món mỹ vị hiếm có từ rừng trúc của Thiên Đan Các, có điều món bọ tre thì không phải ai cũng dám thử.
Dĩ nhiên, Tiểu Tuyết Nhi vẫn chưa thể hóa thành hình người, nhưng sau khi hấp thu vô số cực phẩm yêu đan, cảnh giới của nàng đã tăng lên nhanh chóng. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp tỷ tỷ Lạc Băng.
Đêm cuối cùng, Lãnh Hoa Niên lựa chọn ở cùng thiếu các chủ Thiên Đan Các là Tần Bảo Bảo.
Vẫn là gian trúc lâu quen thuộc đó.
Ánh trăng tràn vào qua cửa sổ, hai người ôm nhau trên giường trúc, đắm mình dưới ánh trăng dịu dàng trong sáng.
“Phu quân, ngày mai cha mang theo Cửu U Hồi Dương Đan xuất quan rồi, có phải người sắp phải đi không?”
“Ừm, ta sắp xếp ổn thỏa cho các người xong sẽ đi Âm Gian đón các nàng ấy về.”
“Phu quân, vậy chúng ta đến nơi nào đợi người?”
“Các ngươi cứ ai về nhà nấy, thu dọn chuẩn bị. Chờ ta từ Âm Gian trở về, chúng ta có thể sẽ lên đường đến Tiên Vực.”
Khi Tần Bảo Bảo mở mắt ra, ánh trăng ngoài cửa sổ đã biến thành ánh nắng ban mai.
“Phu quân, có phải ta lại ngủ quên mất rồi không?”
“Không có, bảo bảo hạnh phúc thì nên ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.”
“Chúng ta dậy thôi, nếu không để cha ta phát hiện nữa thì không hay.”
“Lần trước có lẽ nhạc phụ đại nhân có chút ý kiến, nhưng bây giờ người là nương tử của ta, chúng ta chung giường chung gối là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần phải có áp lực gì trong lòng.”
“Vậy thì tốt quá, phu quân ở lại với ta thêm một lát nữa.” Tần Bảo Bảo áp gương mặt xinh đẹp vào lồng ngực ái lang.
“Được, lát nữa chúng ta sẽ dậy. Ta đã không thể chờ đợi thêm để được nhìn thấy hình dáng của Cửu U Hồi Dương Đan rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận