Để Ngươi Tiến Cung Làm Nằm Vùng, Không Có Cho Ngươi Đi Trêu Nữ Đế

Chương 36: Uống một ly không có

"Hy vọng ngươi đừng để trẫm chờ quá lâu, nếu không lúc đó trẫm phi thăng lên thiên giới, sẽ bỏ ngươi lại Hư Linh đại lục."
"Phi thăng lên thiên giới? Bệ hạ muốn phi thăng?"
Lãnh Hoa Niên trong lòng thầm giật mình.
"Hư Linh đại lục hạn chế tu vi của trẫm ở Đế Linh cảnh, không phi thăng thì không thể thoát khỏi hàng rào. Trẫm sắp 2000 tuổi, nếu cứ ở lại mảnh thiên địa này, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được một hai ngàn năm nữa, sau đó sẽ thân tử đạo tiêu, tan thành mây khói. Chỉ có phi thăng lên thiên giới, tiếp tục nâng cao cảnh giới, thọ nguyên của trẫm mới có thể tiếp tục tăng lên, cho đến trường sinh bất tử."
"Nghe qua thật hấp dẫn, bệ hạ đã tìm được phương pháp phi thăng chưa ạ?"
"Chưa có, nếu không trẫm đã chẳng còn ở đây."
"Bệ hạ sẽ bỏ lại ta, một mình phi thăng sao?"
"Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào. Giữa chúng ta vẫn chỉ đang ở giai đoạn thưởng thức lẫn nhau, ngươi không phải nam nhân của trẫm, trẫm cũng không phải nữ nhân của ngươi, quan hệ chưa đến mức gắn bó khăng khít, tới độ ai rời xa ai cũng không sống nổi."
"Vậy bệ hạ cứ từ từ, xin hãy đợi thần, thần nhất định sẽ đuổi kịp bệ hạ."
"Vậy ngươi phải cố gắng lên, trẫm rất coi trọng tiềm lực của ngươi."
"Vâng! Vậy lát nữa thần xin phép trở về Thừa Đức điện, Tiểu Tuyết Nhi vẫn đang chờ thần."
"Chăm sóc tốt cho nàng. Ngươi là người có đại cơ duyên, người bình thường làm sao có thể thuần dưỡng được thần thú?"
"Phải cảm tạ bệ hạ đã nhường lại vật yêu thích. Lúc đó chính là bệ hạ đã đuổi Băng Tuyết Phượng Hoàng đi, quả trứng Phượng Hoàng này lẽ ra phải thuộc về bệ hạ."
"Thôi được rồi, ngươi và nàng hữu duyên, trẫm sao có thể đoạt cái tốt của người khác."
"Tạ bệ hạ."
"Đối đãi tốt với nàng, sau này khi nàng trưởng thành sẽ là trợ lực lớn cho ngươi. Dù có lên đến thiên giới, nàng vẫn là thần thú cấp cao nhất."
"Vì sao bệ hạ lại đánh giá Tiểu Tuyết Nhi cao như vậy?"
"Ngươi cũng đã thấy thân thể trăm trượng của mẹ nàng, đại Băng Tuyết Phượng Hoàng rồi đó. Đấy là còn bị pháp tắc Hư Linh hạn chế, nếu không, e rằng trẫm hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng."
"Thần biết nên làm thế nào rồi."
"Việc khai trương tửu quán ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Bẩm bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Bệ hạ có muốn nghe kế hoạch của thần không?"
"Thôi được, ngươi làm việc trẫm rất yên tâm. Thời gian cũng không còn sớm, hầu hạ trẫm đứng dậy đi."
Lãnh Hoa Niên dùng tấm thảm sạch sẽ lau khô những giọt nước trên người Độc Cô Nữ Đế, rồi trực tiếp bế nàng đến chiếc giường lớn trong tẩm cung.
"Bệ hạ, thần xin cáo lui!"
"Đi đi!"
Độc Cô Nữ Đế nằm nghiêng, tay ngọc chống đầu, nhìn bóng lưng Lãnh Hoa Niên rời đi, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động muốn gọi hắn ở lại.
Lãnh Hoa Niên trở lại Thừa Đức điện, Hàn Nguyệt Công Chúa đang chơi đùa cùng Tuyết Nhi.
"Sao bây giờ ngươi mới về?"
"Ngày mai tửu quán khai trương, ta có một số việc cần bàn bạc với bệ hạ."
"Gần đây ngươi trị liệu bộ ngực cho bản cung không được tích cực cho lắm. Mấy hôm nay bản cung để Nguyệt Hà xem xét ngực của bản cung, thấy tiến triển không lớn. Có phải ngươi đã chán ghét ta rồi không?"
"Sao có thể chứ? Ta thương ngươi còn không kịp, làm sao có thể chán ghét được?"
"Vậy tại sao gần đây ngươi không muốn giúp bản cung trị liệu? Cứ lười biếng như vậy, ngươi nói kỳ hạn là ba tháng, đến lúc đó ngực của bản cung làm sao có thể hoàn hảo đối xứng được?"
"Công chúa cứ yên tâm, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ta. Gần đây ta bận việc cất rượu, ngày mai lại bắt đầu bán rượu, cho nên khoảng thời gian này quả thực quan tâm đến công chúa có hơi thiếu sót, sau này ta nhất định sẽ bù đắp."
"Đêm nay bản cung muốn ở lại Thừa Đức điện."
Câu nói của Hàn Nguyệt Công Chúa khiến Tuyết Nhi bên cạnh phải trợn trắng mắt. Không phải Độc Cô Phượng (tức Nữ Đế) ngủ lại, thì lại là Độc Cô Hàn Nguyệt ngủ lại, cái giường này còn có phần của Tuyết Nhi ta nữa không đây?
"Ở lại đi, đêm nay ta sẽ giúp công chúa trị liệu thật tốt."
"Vậy còn tạm được."
Hàn Nguyệt Công Chúa ngẩng đầu hôn lên má Lãnh Hoa Niên một cái, lá gan của nàng đúng là càng lúc càng lớn.
Sáng sớm hôm sau.
Lãnh Hoa Niên dậy từ sớm, hôm nay lại là một ngày trọng đại.
Hàn Nguyệt Công Chúa cũng coi như biết đại thể. Vốn định ngủ nướng, nhưng thấy Lãnh Hoa Niên đã rời giường, nàng cũng vội vàng dậy theo. Hôm nay nếu gây cản trở, nàng sợ mình sẽ thất sủng. Nàng ít nhiều cũng hiểu tính cách của Lãnh Hoa Niên, thuận theo hắn thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng nếu chọc hắn không vui, hắn sẽ chẳng nói gì ngươi, nhưng có thể sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa.
Tửu quán trên Trường Ninh nhai đã sớm được sửa sang lại hoàn toàn mới, có điều tấm bảng hiệu trước cửa bị một tấm lụa đỏ che khuất.
Tửu quán này có thể xem là lớn nhất trên Trường Ninh nhai, trang hoàng vô cùng khí thế và xa hoa. Trước cổng bày 36 lẵng hoa lớn. Đại Ương vốn không có lệ này, chẳng qua ý tưởng của Lãnh Hoa Niên tương đối vượt quy cách mà thôi.
Bởi vì biển hiệu trước cửa tiệm bị che đi, nên đến giờ người ngoài vẫn không biết cửa tiệm này dự định bán cái gì.
Người ta càng tò mò thì lại càng muốn dừng chân ghé lại xem. Người dừng lại càng đông thì người ở những nơi khác cũng sẽ bị thu hút tới. Cứ thế, người tụ tập càng lúc càng đông.
Trường Ninh nhai là con phố buôn bán sầm uất nhất của Vị Ương thành, đường phố vốn rất rộng rãi. Dù vậy, đám đông hiếu kỳ vẫn vây kín cả con đường Trường Ninh nhai rộng lớn.
Lý Cư Phủ quả thật rất nể mặt Lãnh Hoa Niên, là người đầu tiên chạy tới trước cửa tửu quán.
Lãnh Hoa Niên vừa mới cất lời chào mừng, Đại Hồng Lư của Tây Diễm vương quốc đã dẫn theo hai vị vương tử và một vị công chúa cũng tới ủng hộ. Hàn Nguyệt Công Chúa thì đến cùng Lãnh Hoa Niên.
Nhị công chúa Độc Cô Thải Điệp và tiểu công chúa Độc Cô Minh Châu cũng đã sớm chạy tới.
Dân chúng vây xem có chút tròn mắt kinh ngạc, tiệm này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có nhiều nhân vật như thần tiên thế này tới dự.
Bọn họ nói cũng không sai, khí độ của mấy vị vương tử và công chúa kia chẳng phải giống hệt như thần tiên sao?
Lãnh Hoa Niên nhìn trái ngó phải, hắn đang đợi một người quan trọng nhất. Đột nhiên, vô số cánh hoa từ trên trời rơi xuống như mưa, Độc Cô Nữ Đế ở trong màn mưa hoa đó chậm rãi hạ xuống bên cạnh Lãnh Hoa Niên, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Thực ra nàng đã đến từ sớm, chỉ là vẫn luôn dừng lại trên không trung mà không ai hay biết thôi.
"Bệ hạ!"
Ba vị công chúa, Lý Cư Phủ cùng các quý khách Tây Diễm định tiến lên hành lễ với Độc Cô Nữ Đế, nhưng nữ đế phóng ra linh khí, giữ mọi người đứng nguyên tại chỗ, miễn đi đại lễ.
Đám đông vây xem phía dưới lại được một phen tròn mắt, nữ tử tuyệt thế thân mang long bào này không phải chính là Độc Cô Nữ Đế của Đại Ương hay sao?
Theo một tiếng hô "Bệ hạ" vang lên, phía dưới tiếng hô hoán vang lên liên tiếp. Đây thật sự không phải do thuộc hạ của Độc Cô Nữ Đế sắp đặt, mà là do danh tiếng của nàng trong dân chúng vốn rất tốt.
Độc Cô Nữ Đế hai tay đưa ra ấn xuống giữa không trung, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại. Nàng quay đầu nói với Lãnh Hoa Niên:
"Lãnh Hoa Niên, chuẩn bị xong chưa?"
"Bẩm bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa."
"Bắt đầu đi!"
Lãnh Hoa Niên gật đầu, đi đến trước mặt Lý Cư Phủ, thi lễ một cái rồi nói:
"Lý đại ca, xin huynh hãy vén màn khai trương cho tửu quán."
Lý Cư Phủ cũng là người tính tình thẳng thắn, không chút do dự, giật mạnh tấm lụa đỏ trên biển hiệu xuống.
Trên tấm biển hiệu làm bằng gỗ tử đàn thật không hề có tên tiệm, chỉ có một bài thơ được đề ở góc dưới bên phải. Lý Cư Phủ và tất cả những người vây xem đều không kìm được mà cùng đọc theo:
Lục nghĩ mới phôi tửu, Bùn đỏ lò lửa nhỏ.
Muộn ngày muốn tuyết, Có thể uống một ly không có?
Lý Cư Phủ trong lòng kinh ngạc, đám đông vây xem sau khi đọc thơ xong cũng hoàn toàn sôi trào.
"Lãnh lão đệ, lẽ nào bài thơ này lại là do ngươi đề lên?"
Lãnh Hoa Niên gật đầu.
Đại Hồng Lư của Tây Diễm lần này đã hoàn toàn khâm phục Lãnh Hoa Niên.
Điều này khiến hai vị vương tử Tây Diễm đứng bên cạnh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, còn trong mắt tiểu công chúa Viêm Diễm Diệc lại ánh lên những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Tiểu công chúa Độc Cô Minh Châu của Đại Ương cũng không khá hơn là bao.
Nhị công chúa Độc Cô Thải Điệp vốn đã bị tài hoa của Lãnh Hoa Niên chinh phục từ hôm qua, hôm nay ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm mấy phần dịu dàng. Nàng vốn là người không bao giờ tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai.
Lãnh Hoa Niên một tay lấy tấm biển hiệu xuống, đi đến trước mặt Độc Cô Nữ Đế, ý khí hăng hái nói:
"Bệ hạ, mời người đề chữ cho tửu quán."
"Đề chữ gì?"
"Một ly không có!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận