Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 597: yêu người khác trước kia, trước biết được yêu chính mình!

Chương 597: Yêu người khác trước kia, trước biết được yêu chính mình!
La Mục giao lưu đơn giản với khán giả tại hiện trường một chút, khuấy động bầu không khí, rồi bắt đầu hỏi: “Bây giờ ta hỏi một câu, bộ phim này có đáng giá tấm vé xem phim không?”
“Đáng giá, quá đáng giá!” Tất cả mọi người trăm miệng một lời.
“Vậy thì tốt rồi, dù sao đây cũng là lần đầu ta đóng phim đô thị hiện đại, sợ mọi người không thích, như vậy ta cũng yên tâm rồi!” La Mục cố ý thở phào một hơi thật sâu, đưa micro cho Đằng Hoa Đào bên cạnh, nói: “Đằng Đạo, đến lượt ngươi hỏi!”
“Tiểu Mục, ngươi hỏi hết rồi, ta còn hỏi gì nữa?” Đằng Hoa Đào cố ý làm ra vẻ tức giận kêu lên: “Ta cũng muốn hỏi vé xem phim có đáng giá hay không mà?”
“Đằng Đạo, ngươi có thể hỏi lần nữa thôi!” La Mục dang hai tay, vẻ mặt không thành vấn đề nói.
“Có đạo lý nào mà một vấn đề lại hỏi đi hỏi lại hai lần không?” Đằng Hoa Đào khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói với khán phòng: “Các ngươi thấy chưa? Tại sao ta làm phim lại ghét nhất mời mấy soái ca mỹ nhân đóng phim? Quá ‘đoạt đầu ngọn gió’, hơn nữa vợ chồng trẻ nhà họ không chỉ là nam nữ chính, mà còn là nhà đầu tư của phim này. Cái cảm giác vừa rất muốn đạp cho họ một cái nhưng lại không dám làm này, các ngươi có cảm nhận được không?”
“Ha ha ha ha......” Mọi người nghe hắn nói vậy, lại lần nữa phình bụng cười to.
Đằng Hoa Đào chỉ vào mặt mình, nói với mấy trăm khán giả: “Ta, Đằng Hoa Đào, xin cảm ơn sự yêu thích của mọi người dành cho bộ phim này. Mong mọi người hãy nhớ kỹ gương mặt chỉ kém La Mục một chút này của ta, sau này ta nhất định sẽ làm ra những bộ phim xuất sắc hơn, hoan nghênh mọi người yêu thích tác phẩm của ta!”
“Ào ào ào!” Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Đoàn làm phim «Thất Luyến 33 Ngày» trả lời khán giả mấy câu hỏi, sau đó vốn định rời đi, nhưng rất nhiều fan hâm mộ nằng nặc đòi chụp ảnh chung và xin chữ ký của La Mục, nên hắn đành phải dành chút thời gian ký tên và chụp ảnh cùng những người hâm mộ này.
“La Mục, chúc phim của ngươi sớm đại thắng phòng vé nhé, ta là fan của ngươi!” Đây là lần đầu tiên Trịnh Tiểu Mẫn được ở gần thần tượng như vậy, kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn.
La Mục ký tên xong rồi đưa qua, nhìn nàng vài lần, hơi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu muội muội, sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm, có phải thấy không khỏe trong người không? Có cần ta tìm người đưa ngươi đến bệnh viện kiểm tra không? Nhớ là tuyệt đối đừng ‘giấu bệnh sợ thầy’!”
“A? Thế ạ, rõ ràng vậy sao?” Trịnh Tiểu Mẫn lấy hai tay ôm mặt, có chút lúng túng nói: “Ta… ta thế mà lại mất mặt trước thần tượng!”
“Thần tượng, không phải cậu ấy không khỏe đâu, mà là mấy hôm trước phát hiện bạn trai ngoại tình. Sau đó cậu ấy đã dứt khoát chia tay tên tra nam kia rồi tự nhốt mình trong ký túc xá mấy ngày. Hôm nay nghe tin phim của ngươi và Đại Mật Mật chiếu nên mới đến rạp đó!” Bên cạnh Lư Phương Phương vội vàng giải thích.
“Phương Phương!” Trịnh Tiểu Mẫn liếc cô bạn một cái, có chút trách móc.
“Thì ra là vậy, thế thì ta phải chúc mừng ngươi mới đúng!” La Mục nhịn không được bật cười.
“Chúc mừng ta?” Trịnh Tiểu Mẫn ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, chúc mừng ngươi đã sớm nhìn rõ bản chất của tra nam, kịp thời cắt lỗ!” La Mục lại cầm lấy cuốn sổ nhỏ, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu muội muội, ngươi tên gì?”
“Ta, ta tên là Trịnh Tiểu Mẫn!” La Mục gật gật đầu, viết thêm một dòng bên cạnh chữ ký: “Chúc Trịnh Tiểu Mẫn tiểu muội muội mỗi ngày vui vẻ, sớm tìm được nửa kia của mình!”
Hắn đưa lại cuốn sổ nhỏ cho Trịnh Tiểu Mẫn, mỉm cười nói: “Hắn chọn từ bỏ ngươi là tổn thất của hắn. Ta thấy ngươi là một cô gái rất ưu tú, trên đời này còn nhiều chàng trai ưu tú khác, hà cớ gì phải xoắn xuýt vì một cây cỏ đuôi chó chứ?”
“Phốc phốc!” Câu nói này của hắn khiến Trịnh Tiểu Mẫn bật cười khúc khích.
“Thần tượng, chàng trai ưu tú có phải chỉ có người như ngươi không?” Nàng lại rất ngạc nhiên mà hỏi.
“Ta mà là chàng trai ưu tú sao?” La Mục cố tình mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Ta thì có gì mà ưu tú chứ? Chẳng qua các ngươi chỉ thấy ta dưới ánh đèn sân khấu thôi, chứ không phải con người thật của ta. Thực ra ta cũng có rất nhiều mao bệnh, ví dụ như không thích giặt tất thối, thích thức đêm chơi game, ăn mặc không biết phối đồ, còn thích bày bừa nhà cửa cho đến độ loạn thất bát tao, chẳng khác gì chuồng heo. Nếu không phải Mật Mật tỷ tính tình tốt, giúp ta thu dọn những thứ vặt vãnh này, thì sợ là chưa qua nổi ba ngày, trong nhà đã không còn chỗ đặt chân rồi!”
“A???” Trịnh Tiểu Mẫn mắt tròn xoe, hơi giật mình nói: “Thần tượng, ngươi… sao ngươi giống hệt cha ta vậy, ông ấy cũng y như thế!”
“Khụ khụ, đây chắc là điểm chung của đàn ông rồi!” La Mục ho mấy tiếng, có chút ấm ức nói: “Nhưng ta mới 23 tuổi thôi, cha của ngươi chắc chắn lớn tuổi hơn ta nhiều đúng không? Đừng nói ta già dặn như vậy chứ!”
“Thần tượng, xin lỗi, ta không có ý nói ngươi là cha ta, ta chỉ là…” Trịnh Tiểu Mẫn sững sờ, vội vàng luống cuống tay chân giải thích, nhưng càng giải thích lại càng rối.
La Mục thấy bộ dạng gấp gáp đến đỏ cả mặt của nàng thì không khỏi bật cười: “Được rồi, ta hiểu ý ngươi mà. Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, trên đời này không có người đàn ông nào thập toàn thập mỹ, chỉ có người thật tâm thật lòng đối tốt với ngươi mới là người phù hợp với ngươi. Hơn nữa, trước khi yêu người khác, ngươi phải học cách yêu lấy chính mình đã!”
“Ta hiểu rồi, thần tượng, cảm ơn ngươi!” Trịnh Tiểu Mẫn vô cùng cảm động, cúi người thật sâu chào La Mục.
“Không cần khách sáo!”
Trịnh Tiểu Mẫn, Lư Phương Phương, Nhiếp Linh Linh cùng Triệu Thiến Thiến bốn người vừa đi ra khỏi phòng chiếu phim.
Trịnh Tiểu Mẫn hai tay siết chặt cuốn sổ nhỏ, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười hạnh phúc.
“Tiểu Mẫn, ta còn tưởng lúc ngươi nghe La Mục cũng có những tật xấu kia, ‘kính lọc’ hình tượng sẽ vỡ tan tành chứ, không ngờ ngươi lại còn vui như vậy!” Lư Phương Phương nhịn không được kinh ngạc nói.
“Thần tượng nói đúng lắm, trên đời làm gì có người đàn ông nào thập toàn thập mỹ? Chẳng qua có người che giấu giỏi, có người che giấu vụng về thôi. Nhưng dù sao đi nữa, thần tượng thể hiện rất chân thật, không giống mấy ngôi sao kia, suốt ngày che che giấu giấu, sợ bị người ta phát hiện khuyết điểm. Thế nhưng bọn họ lại quên mất một điều rất quan trọng, đó là càng che giấu thì càng dễ ‘bạo lôi’!” Trịnh Tiểu Mẫn ngẩng đầu lên, mặt mày tràn đầy vui vẻ nói: “Hai năm nay ta vì Vương Chí Tân mà bỏ ra nhiều như vậy, đổi lại chỉ là sự phản bội, khó trách thần tượng lại nói, trước khi yêu người khác, phải học cách yêu chính mình trước. Trước đây ta ngốc quá, sau này ta phải học cách yêu bản thân mình!”
“Ngươi hiểu ra đạo lý này là tốt rồi!” Ba người Lư Phương Phương, Nhiếp Linh Linh và Triệu Thiến Thiến không nhịn được bật cười.
“Vương Chí Tân, ngươi điên rồi phải không? Ta bảo muốn uống Tuyết Bích, sao ngươi lại mua Coca Cola cho ta? Ngươi cố ý đúng không? Lúc trước ngươi nói yêu ta, kết quả là thế này đây hả?”
“Lệ Lệ, rõ ràng vừa rồi ngươi nói là Coca Cola mà!”
“Chẳng lẽ ta muốn uống gì mà bản thân lại không biết sao? Ngươi cố ý phải không? Hồi ngươi còn ở bên Trịnh Tiểu Mẫn, đâu có phải thế này! Người ngươi thích vẫn là nàng, căn bản không phải ta, đúng không?”
Bỗng nhiên, các nàng nghe thấy tiếng của một đôi nam nữ trẻ tuổi vọng lại từ phía không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận