Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 148 : Mục đệ đệ, chúng ta quan tuyên a!

**Chương 148: Mục đệ đệ, chúng ta công khai đi!**
La Mục cõng Dương Mịch về nhà, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế sofa, sau đó lại chạy xuống lầu, mang quả bí đỏ và củ cải mà mình tặng Dương Mịch lên, đặt lên khay trà phòng khách.
Dương Mịch ôm một chiếc gối ôm hình con thỏ lớn, cuộn tròn người lại, mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn La Mục, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
"Sao vậy? Mịch Mịch tỷ, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?"
La Mục ngồi xổm trước mặt Dương Mịch, nhìn nàng chăm chú, cười nói: "Có phải vừa rồi bữa tiệc sinh nhật chuẩn bị hơi sơ sài không? Tỷ cũng biết, ta lần đầu làm chuyện này, kinh nghiệm không đủ, đảm bảo sang năm khi tỷ sinh nhật, sẽ đặc sắc gấp mười lần vừa rồi, được không? Hơn nữa tỷ có yêu cầu gì, có thể nói sớm."
Dương Mịch ném chiếc gối ôm hình con thỏ sang một bên, đưa hai tay ra, ôm lấy cổ La Mục, tựa đầu vào ngực hắn, khẽ nói: "Mục đệ đệ, ta trải qua nhiều năm sinh nhật như vậy, năm nay là đặc sắc nhất, tốt nhất, ta thật sự rất thích!"
"Nếu đã thích, vậy sao vừa rồi ánh mắt tỷ lại kỳ lạ như thế? Giống như, ta là một tên phạm nhân vậy,"
La Mục nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ lụa của Dương Mịch, dịu dàng hỏi, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sẽ không phải sự kiện kia lại giở trò gì chứ?"
"Không có!"
Dương Mịch đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vài phần kiên định, "Mục đệ đệ, chúng ta công khai đi?" (editor: Đốt pháo ăn mừng, gần 150 chương mới chuẩn bị công khai)
"Phốc phốc!"
La Mục suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn.
"Mịch Mịch tỷ, tỷ nói gì? Tỷ muốn cùng ta công khai?"
La Mục hoàn toàn bị câu nói này làm cho chấn động.
"Thế nào? Ngươi không muốn công khai? Có phải hay không còn muốn duy trì thiết lập nhân vật độc thân?"
Dương Mịch hơi bĩu đôi môi nhỏ hồng hào, có chút bất mãn nói, "Nói không chừng còn có thể hái hoa, ngắt cỏ!"
La Mục dở khóc dở cười, khẽ vuốt chiếc mũi ngọc tinh xảo của nàng, mở miệng nói: "Có đại mỹ nữ này ở bên cạnh, những nữ nhân khác trong mắt ta đều là son phấn tục phấn, ta đi đâu mà hái hoa ngắt cỏ? Ta chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn."
"Có thể công khai tuyên bố chủ quyền, ta tự nhiên giơ hai tay tán thành!"
"Như vậy còn có thể cắt đứt tơ tưởng của những kẻ khác!"
"Ngươi không phải không biết, ta nằm mộng cũng muốn công khai!"
Nói xong lời này, hắn lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, nghiêng đầu, suy nghĩ, "Chúng ta nên công khai như thế nào đây? 'Sơn hà vẫn như cũ, khói lửa nhân gian, không một ai là ngươi, không nơi nào không phải là ngươi'. Câu này thế nào?"
"Ngươi thật sự muốn công khai sao?"
Dương Mịch nhẹ nhàng ấn tay hắn xuống, hỏi ngược lại.
"Đương nhiên, ta về sau không còn là một người, hơn nữa còn là Đại Mịch Mịch nổi tiếng lừng lẫy, kẻ ngốc mới không muốn công khai!"
La Mục ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Mịch, hỏi, "Mịch Mịch tỷ, tỷ sẽ không trêu đùa ta chứ?"
"Cái kia, cái kia, ta công khai ngược lại là không có vấn đề, nhưng mà ngươi bây giờ mới vừa cất bước, lúc này công khai, sẽ bất lợi đối với sự nghiệp sau này của ngươi, cho nên, cho nên......"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Mịch ửng đỏ, thè chiếc lưỡi nhỏ thơm tho ra, ngượng ngùng duỗi hai ngón tay thon dài, xanh nhạt ra, nhẹ nhàng xoa chọc khuôn mặt hắn, khẽ nói, "Hay là chúng ta chờ một chút? Dù sao chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn, lúc nào công khai cũng được!"
"Mịch Mịch tỷ, tỷ có chuyện giấu ta?"
La Mục nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm.
"Mục đệ đệ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, ta có thể có chuyện gì giấu ngươi?"
Dương Mịch ngẩng đầu, nhìn trần nhà, nhìn quanh nói, "Ta thật sự lo lắng sự nghiệp của ngươi bị ảnh hưởng!"
"Mịch Mịch tỷ, trong lòng tỷ có nam nhân khác?"
La Mục cố ý nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ.
"Gì?"
Dương Mịch nghe vậy, giống như bị đạp trúng đuôi mèo, suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Trong lòng ta có nam nhân khác? Ngươi dùng con mắt nào nhìn thấy? Ta đã quen thuộc một nam nhân ưu tú như ngươi, nam nhân khác còn có thể lọt vào mắt ta sao?"
"Vậy tỷ vì cái gì?"
"Đó là bởi vì con muỗi thối thích ngươi, muốn theo đuổi ngươi!"
Dương Mịch trong lúc cấp bách, đã nói hết những lời trong lòng.
"Ôn tỷ tỷ?"
La Mục đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn Dương Mịch, cười lớn.
"Mục đệ đệ, ngươi có ý gì? Có phải hay không con muỗi thối thích ngươi, trong lòng ngươi rất đắc ý? Dù sao Ôn Văn Nhã cũng là đại mỹ nữ số một số hai của Gia Hành chúng ta."
"Nam nhân các ngươi có phải hay không thích ăn trong bát, nhìn trong nồi? Mỗi một người đều là móng heo lớn!"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Mịch đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, duỗi hai bàn tay nhỏ nhắn ra, hung hăng nhéo bên hông La Mục mấy cái.
La Mục giang hai tay, nhẹ nhàng ôm Dương Mịch vào lòng, tựa đầu vào đầu nàng, khẽ cười nói: "Mịch Mịch tỷ, trái tim ta rất nhỏ, bây giờ đã bị tỷ chiếm trọn, không chứa được người khác. Mặc kệ là Ôn tỷ tỷ, hay là những tỷ tỷ khác, các nàng thích ta là chuyện của các nàng, ta không có cách nào ngăn cản các nàng, nhưng ta sẽ không thích các nàng!"
"Ngươi xác định?"
Dương Mịch có chút không tự tin hỏi, "Ta nghe nói, nữ truy nam cách lớp vải, hơn nữa con muỗi thối xinh đẹp như vậy, hơi ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ cần là nam nhân, liền sẽ bị nàng câu mất hồn!"
Ôn Văn Nhã nói nàng ta là cố ý hù dọa người?
Thật coi Dương Mịch nàng là đồ ngốc sao?
Dùng một câu nói của Tôn Lệ —— Ánh mắt nàng ấy nhìn La Mục mang theo móc câu.
"Xác định, trăm phần trăm xác định!"
La Mục nâng tay phải, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Dương Mịch, khẽ an ủi, "Chỉ là tỷ từ khi nào lại không tự tin về bản thân như vậy? Tỷ chính là Đại Mịch Mịch đánh đâu thắng đó, không gì không phá nổi, vô số anti-fan đều không thể đánh bại được tỷ mà!"
"Đại Mịch Mịch thì thế nào? Ta dù có lợi hại hơn nữa cũng là một nữ nhân, đối mặt với khiêu khích của tình địch, ta lo lắng tiểu lão công của mình bị hồ ly tinh khác câu đi, chẳng lẽ không bình thường sao?"
"Không phải có câu nói rất hay sao, cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài bay phấp phới. Giống như nam nhân khác trong giới giải trí, hừ hừ!"
Dương Mịch đỏ bừng mặt, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Đối mặt với vô số lời chửi bới và công kích của anti-fan, nàng không hề để vào mắt, nhưng đối mặt với Ôn Văn Nhã, trong lòng nàng thật sự hoảng hốt.
Nàng thật sự quá quan tâm La Mục!
Hơn nữa lực sát thương của Ôn Văn Nhã lại quá lớn!
La Mục không phải không biết tình hình hỗn loạn trong giới giải trí?
Rất nhiều cặp vợ chồng trên danh nghĩa thì ân ái các kiểu, nhưng sau lưng lại mạnh ai nấy chơi.
"Chúng ta sẽ không như vậy!"
La Mục khẽ đáp, "Bởi vì chúng ta đều biết rất quan tâm đối phương, không nỡ làm tổn thương đối phương."
Một câu trả lời vô cùng đơn giản, lại làm cho Dương Mịch cảm thấy an tâm hơn rất nhiều!
Đúng vậy!
Hai người bọn họ đều quan tâm đối phương, có thể vì đối phương mà bất chấp tất cả, làm sao có thể cho người khác cơ hội lợi dụng?
Nghĩ tới đây, Dương Mịch ra vẻ nhẹ nhõm, giang hai tay về phía La Mục, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười rạng rỡ: "Ta biết Mục đệ đệ chắc chắn sẽ không bị những hồ ly tinh kia câu dẫn, ta vừa rồi chỉ là thử dò xét ngươi thôi!"
"Sắc trời đã không còn sớm, ta có chút mệt mỏi. Tiểu lão công, ôm ta đi tắm rửa!"
"Gì? Ta ôm ngươi đi tắm rửa?"
La Mục nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận