Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 553: ta không phải đứng đắn nữ nhân sao?

Chương 553: Ta không phải nữ nhân đàng hoàng sao?
Phản ứng của Nhậm Quốc Siêu lớn như vậy, làm Triệu Tiểu Đao giật mình kêu lên.
Nàng trừng to mắt, có chút tức giận bất bình nói: “Nhậm Quốc Siêu, ngươi có ý gì hả? Quay phim chung với ta làm ngươi mất mặt lắm sao? Lúc trước hai chúng ta cùng quay «Đông Cung», ngươi còn đối xử với ta rất thân thiết, ô ô ô…” Thế nhưng lời nàng còn chưa nói hết thì đã bị Nhậm Quốc Siêu bịt miệng.
“Tổ tông ơi, ngươi nhỏ tiếng một chút được không? Ta, Nhậm Quốc Siêu, có phải kiếp trước thiếu nợ ngươi không hả?” Sắc mặt Nhậm Quốc Siêu trắng bệch, giọng nói cũng có chút run rẩy.
“Ô ô ô…” Triệu Tiểu Đao trừng mắt, mặt đầy vẻ bi phẫn kêu lên.
Quả nhiên là đồ đàn ông tệ bạc!
Trong phim thì đủ kiểu rắc đường, ánh mắt nhìn con chó cũng thấy thâm tình!
Thế nhưng ngoài đời thì lại như biến thành người khác!
Sớm biết như vậy, lúc trước khi quay phim, nên thừa cơ hội đạp hắn thêm mấy cái!
Nhậm Quốc Siêu nghiến răng nghiến lợi nói với Triệu Tiểu Đao: “Triệu Tiểu Đao, ta có thể thả ngươi ra, nhưng ngươi phải đảm bảo là không được la lớn, hiểu chưa?” Triệu Tiểu Đao chỉ có thể gật nhẹ đầu.
Nhậm Quốc Siêu thấy nàng gật đầu mới thả miệng Triệu Tiểu Đao ra.
“Nhậm Quốc Siêu, ngươi có phải người không vậy, dù sao chúng ta cũng từng đóng chung hai bộ phim truyền hình rồi, xem bộ dạng vừa rồi của ngươi kìa, cứ như ta là bệnh dịch ấy, trông ta đáng ghét đến thế sao?” Triệu Tiểu Đao tức giận bất bình phản đối.
“Nếu ngươi thật sự trông xấu như vậy, ta ngược lại sẽ thấy yên tâm!” Nhậm Quốc Siêu đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vẫn còn sợ hãi nói: “Ngươi không biết đâu, từ lúc «Đông Cung» bấm máy cho đến khi đóng máy, mỗi tối ta đều phải báo cáo với lão bà của ta ba lần, nếu ngày nào thiếu một lần, nàng sẽ xách dao đến giết ta, ngươi có biết mấy tháng đó ta sống thế nào không? Như đi trên băng mỏng vậy đó!” Triệu Tiểu Đao chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nuốt nước bọt: “Thảo nào khoảng thời gian đó mỗi tối ngươi đều về phòng đúng giờ, hóa ra là để báo cáo với lão bà của ngươi, nhưng chúng ta có làm gì đâu? Ta hoàn toàn không có hứng thú gì với người đã có vợ!” “Ngươi nói không hứng thú là không hứng thú à? Ngươi nghĩ lời này có ai tin không?” Nhậm Quốc Siêu vẻ mặt như phát điên giải thích: “Sau này khi «Đông Cung» phát sóng và trở nên cực hot trên mạng, một số khán giả nói hai chúng ta là một đôi trời sinh, còn nói lão bà của ta không xứng với ta này nọ. Lão bà của ta đọc được mấy bình luận đó xong, giận đến hai tháng không thèm để ý đến ta, còn ta thì phải ngủ ở phòng đọc sách suốt hai tháng, ngươi biết cảm giác đó thế nào không?” La Mục nghe vậy, đầy thông cảm đưa tay vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Lão Nhậm, ngươi thật không dễ dàng gì!” “Đúng vậy, đàn ông đã kết hôn ai trong lòng cũng khổ mà!” Nhậm Quốc Siêu gật mạnh đầu.
Dương Mịch thấy hai người họ đang kể khổ ở đó, mặt sa sầm lại, nghiến răng nói: “Các ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, nếu lão bà của các ngươi đóng cảnh tình cảm mùi mẫn với người đàn ông khác, các ngươi có đồng ý không?” “Chuyện này tuyệt đối không được!” La Mục và Nhậm Quốc Siêu không cần suy nghĩ, đồng thanh đáp.
“Xì, ngây thơ!” Dương Mịch lườm nguýt hai tên ngây thơ này.
Triệu Tiểu Đao sao có thể ngờ được chuyện Nhậm Quốc Siêu đóng «Đông Cung» cùng nàng lại ẩn chứa nhiều câu chuyện kinh tâm động phách phía sau hậu trường như vậy? Đơn giản là một lịch sử đầy máu và nước mắt!
Nhưng nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rất tò mò hỏi: “Khoan đã, Nhậm Quốc Siêu, ngươi đóng «Đông Cung» với ta thì suýt bị lão bà của ngươi xé xác, vậy mà khoảng thời gian này ngươi đang đóng «Mỹ Nhân Vi Hãm» với Diệp Cầm phải không? Lẽ nào lão bà của ngươi không xé ngươi thành tám mảnh, rồi ngũ mã phanh thây à?” “Cái này…” Ánh mắt Nhậm Quốc Siêu lảng tránh, ấp úng.
“Cái này cái gì?” Triệu Tiểu Đao bị biểu cảm này của hắn thu hút.
“Ừm, không có!” Nhậm Quốc Siêu quay đầu đi chỗ khác, lắp bắp trả lời.
“Không có?” Triệu Tiểu Đao ngẩn người, hơi kinh ngạc nói: “Không thể nào? Ta với ngươi đóng «Đông Cung» thì lão bà của ngươi đã ghen lồng lộn lên rồi, tại sao ngươi đóng «Mỹ Nhân Vi Hãm» với Diệp Cầm thì nàng lại không ghen? Chẳng lẽ Diệp Cầm không xinh đẹp? Không đủ quyến rũ? Không phải chứ? Ta gặp Diệp Cầm nhiều lần rồi, trông cũng rất đẹp mà…” “Ừm, lão bà của ta nói nhìn Diệp Cầm là biết nữ nhân đàng hoàng, cho nên rất yên tâm!” Nhậm Quốc Siêu ngẩng đầu, mắt nhìn lên trần nhà, lắp bắp nói.
“À, hóa ra là lý do này!” Triệu Tiểu Đao thuận thế gật đầu, nhưng ngay lập tức mặt nàng đỏ bừng lên, đá một cước về phía Nhậm Quốc Siêu, tức giận hét lên: “Nhậm Quốc Siêu, ý ngươi là ta không phải nữ nhân đàng hoàng? Lão nương liều mạng với ngươi!” “Triệu Tiểu Đao, cái này, không phải ta nói, là lão bà của ta nói mà, cứu mạng, cứu mạng a…” Nhậm Quốc Siêu sợ đến mức quay người bỏ chạy.
Triệu Tiểu Đao vung nắm đấm, đuổi theo Nhậm Quốc Siêu.
La Mục nhìn hai người họ đuổi bắt nhau, lắc đầu cười, đi đến bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo, lấy ra một tập kịch bản từ bên trong, gọi: “Tiểu Đao, đừng náo nữa, xem kịch bản của ngươi này!” “Họ Nhậm kia, lát nữa ta tìm ngươi tính sổ!” Triệu Tiểu Đao thở hổn hển lườm Nhậm Quốc Siêu một cái, rồi mới đi tới cầm lấy kịch bản.
“Tiểu Đao, ta, ta, oan quá mà!” Nhậm Quốc Siêu dở khóc dở cười nói.
Triệu Tiểu Đao cầm kịch bản, lật xem vài trang, ngẩng đầu hỏi Nhậm Quốc Siêu: “Ngươi thật sự không đóng bộ phim này cùng ta à? Vai của ngươi trong này là tổng giám đốc bá đạo đó, trước đây ngươi chưa từng đóng vai nào như vậy mà?” “Thôi bỏ đi!” Nhậm Quốc Siêu từ chối ngay không cần nghĩ: “Hai chúng ta năm nay vừa đóng phim tình cảm cổ trang «Đông Cung», sang năm lại đóng chung phim tình cảm đô thị, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao? Đừng nói lão bà của ta, ngay cả ta cũng sẽ nghi ngờ quan hệ của chúng ta không bình thường, hay là đợi một hai năm nữa rồi tính!” “Xì!” Triệu Tiểu Đao bĩu môi về phía hắn: “Ta không tin ngoài ngươi ra, lại không tìm được nam diễn viên nào thích hợp!” “Nam chính tổng giám đốc bá đạo à?” Nhậm Quốc Siêu nghe thấy cụm từ này, hơi nhíu mày: “Lão La, bộ phim này của các ngươi vẫn chưa tìm được nam chính sao?” “Gia Hành có nhiều nam nghệ sĩ như vậy, nhưng chỉ có ngươi là hợp nhất!” La Mục dang hai tay ra, rất bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi không tham gia, vậy chỉ đành tìm người bên ngoài thôi!” Nhậm Quốc Siêu trầm tư một lát, ngẩng đầu đáp: “Ta lại có thể đề cử một người, nhưng ta nói trước nhé, ta không quen biết hắn, chỉ là tình cờ xem phim truyền hình hắn đóng, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của hắn không tệ, chỉ là trước đây toàn đóng vai phụ không tên tuổi, cho nên bây giờ trong giới giải trí vẫn chưa có danh tiếng gì!” “Ồ? Là ai vậy?” La Mục rất tò mò hỏi.
“Hắn tên là Vương Dương, tốt nghiệp Học viện Hí kịch Thượng Hải. Đại Mịch Mịch chắc là có chút ấn tượng về hắn. Mấy năm trước ngươi không phải từng đóng một bộ phim cung đình nhà Thanh với Viên Hồng, tên là «Thượng Thư Phòng» sao? Hắn đóng vai hoàng tử thứ 24 của Khang Hi là Ái Tân Giác La · Duẫn Bí trong đó, tuy đất diễn không nhiều, nhưng kỹ năng diễn xuất của hắn thật sự rất tốt!” “À, hóa ra ngươi nói là Vương Dương đó, ta đúng là nhiều năm không gặp hắn rồi!” Dương Mịch nghe hắn nhắc, lập tức nhớ ra, gật đầu nói: “Kỹ năng diễn xuất của hắn quả thực không tệ!” Bao nhiêu năm nay nàng đã đóng vô số phim truyền hình, «Thượng Thư Phòng» chỉ là một bộ không quá nổi tiếng trong số đó!
Nếu không phải Nhậm Quốc Siêu nhắc, nàng thật sự không nhớ nổi Vương Dương đó là ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận