Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 299 : Một cái đầu bếp biết cưỡi ngựa, cái này khoa học sao?

Chương 299: Một đầu bếp biết cưỡi ngựa, chuyện này khoa học sao?
Ý tứ trong lời nói của Từ lão quái rất đơn giản!
Chính là năm người đều có thể đảm nhiệm vai diễn Bùi Đông Lai, vấn đề là xem ai có ưu thế hơn.
Diễn xuất?
Trong mắt rất nhiều đạo diễn Quảng Đông, diễn viên có hay không có diễn xuất cũng không quan trọng, bởi vì bọn họ đều có thể dạy dỗ được.
Dù sao thì rất nhiều diễn viên Quảng Đông đều không phải xuất thân chuyên nghiệp, chẳng phải vẫn dạy dỗ ra đủ loại tư thế đó sao?
Ngay cả bình hoa như Angela Baby, trong 《Địch Nhân Kiệt chi Thần Đô Long Vương》, chẳng phải cũng được Từ lão quái dạy dỗ không tệ đó sao?
Lộc Hàm lập tức không kịp chờ đợi đứng ra, mười phần cung kính hô: "Từ đạo, ta biết ca hát và nhảy múa!"
"Phốc phốc!"
La Mục ở bên cạnh nhất thời nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Trương Nghệ Hưng vốn cũng định nói mình biết ca hát và nhảy múa, kết quả lại bị hắn cắt ngang.
Hai người đều căm tức nhìn La Mục, rất bất mãn nói: "Ngươi là La Mục à? Ngươi như vậy là có ý gì? Xem thường chúng ta?"
Hai người bọn họ nhìn La Mục thật sự rất khó chịu!
Một kẻ xuất thân đầu bếp, vậy mà so với bọn hắn còn đẹp trai hơn, còn biết ca hát, còn muốn cùng bọn hắn cạnh tranh vai diễn, có còn thiên lý hay không?
"Thật xin lỗi, ta chỉ biết ca hát, không biết nhảy múa, thật sự không sánh bằng các ngươi!"
La Mục ra vẻ khiêm tốn trả lời.
Người ta ở đây hỏi ngươi có ưu thế gì, là ưu thế về phương diện đóng phim.
Ngươi lại ca hát, lại nhảy múa!
Ngươi cho rằng đây là chương trình cuối năm sao?
Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng thấy hắn vậy mà nhận thua, cũng là một bộ dạng cười đắc ý.
Chúng ta so với hắn có thêm một sở trường, lần này ưu thế thuộc về ta!
Nhưng mà bọn họ mới vừa nghĩ tới đây, La Mục yếu ớt nói một câu: "Hứa đạo, ta biết nấu cơm, cái này có tính là ưu thế không?"
"Phốc phốc!"
Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng lập tức cười phun ra.
Hai người bọn họ chỉ vào La Mục, mặt tràn đầy giễu cợt nói: "Nấu cơm thì có gì là ưu thế? Ngươi cho rằng Bùi Đông Lai là một đầu bếp sao? Quả nhiên là một đầu bếp, ba câu không thể rời bỏ nghề nghiệp chính!"
Ai ngờ La Mục hơi nheo mắt lại, hỏi ngược lại: "Vậy nhảy múa thì có gì là ưu thế? Bùi Đông Lai là một vũ nữ sao?"
"Ngươi, ngươi, ngươi......"
Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng, cả hai đều bị hắn phản bác đến mức cứng họng, nhất thời không nói nên lời.
Từ lão quái hướng về ba người bọn họ liếc nhìn qua, gật đầu một cái: "Tiểu Mục là ca hát nấu cơm, Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng là ca hát nhảy múa, đây coi như là ưu thế của các ngươi? Phùng Thiệu Phong, Triệu Hựu Đình hai vị thì sao?"
Phùng Thiệu Phong và Triệu Hựu Đình, hai người đối với biểu hiện vừa rồi của La Mục, Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng khịt mũi coi thường.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, ngay cả biểu đạt cũng không biết cách biểu đạt!
Đây là đóng phim, cũng không phải đoàn xiếc.
Ba người các ngươi gọi đó là ưu thế sao?
Sao các ngươi không nói ưu thế của mình là chơi gái đi?
Kỹ năng kia, nam nhân nào mà chẳng biết!
Phùng Thiệu Phong nhẹ nhàng sửa sang lại một chút y phục của mình, rất ra vẻ trả lời: "Hứa đạo, ta chỉ là một diễn viên làm việc thực tế, không có những thứ hào nhoáng kia. Ta ra mắt được 2 năm, đã đóng qua mấy bộ phim truyền hình, tỉ như 《Ái Tình Mật Mã》《Nam Tài Nữ Mạo》vân vân, diễn xuất chỉ có thể coi là tạm được, còn cần Hứa đạo chỉ bảo!"
Triệu Hựu Đình cũng gật đầu nói: "Hứa đạo, ta từng diễn 《Vô Lại Anh Hùng》, còn đoạt giải Chuông Vàng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, còn đoạt giải thưởng Châu Á Điện ảnh Diễn viên mới xuất sắc nhất, chẳng qua kỹ năng diễn xuất của ta vẫn còn rất nhiều không gian để tiến bộ!"
Nhưng mà câu trả lời của hai người bọn họ cũng không khiến cho Từ lão quái hài lòng.
Bởi vì những tư liệu bọn họ nói này đều có, hắn muốn nghe là những điều không có trên tư liệu.
"Các ngươi còn có những ưu thế khác không?"
Từ lão quái lần nữa đưa ánh mắt hướng về phía năm người bọn họ.
"Cái này......"
Năm người đều ngẩn ra.
Lập tức có người nói vóc dáng mình rất tốt, có người nói mình biết bơi, vân vân, nói đủ thứ.
La Mục bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền vội vàng hỏi: "Hứa đạo, Bùi Đông Lai trong vai diễn có rất nhiều cảnh hành động phải không?"
"Không sai!"
Từ lão quái gật đầu thừa nhận nói, "Cho nên chỉ đạo võ thuật của chúng ta là Hồng Kim Bảo!"
"Hứa đạo, ta biết múa kiếm, cái này có tính là ưu thế không?"
La Mục liền vội vàng hỏi.
"Múa kiếm? À, ta nghe nói ngươi trước đây có đóng một bộ phim truyền hình, tên là 《Cẩm Y Chi Hạ》, bên trong có một vài cảnh hành động, có phải hay không? Nếu ngươi đã biết múa kiếm, vậy hãy biểu diễn cho chúng ta xem một chút!"
Ánh mắt Từ lão quái sáng lên, vội vàng bảo nhân viên công tác bên cạnh mang tới một thanh kiếm đạo cụ.
Có chỉ đạo võ thuật là có chỉ đạo võ thuật, thế nhưng nếu như diễn viên tự mình có một chút nền tảng, vậy thì tiện lợi hơn rất nhiều.
Rất nhanh, nhân viên công tác mang một thanh kiếm đạo cụ tới, đưa cho La Mục.
Phùng Thiệu Phong, Triệu Hựu Đình, Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng, sắc mặt bốn người trong nháy mắt trở nên khó coi.
Bởi vì bọn hắn phát hiện Từ lão quái đối với La Mục càng có thêm mấy phần hứng thú.
Mẹ kiếp!
Ngươi là một đầu bếp thì biết múa kiếm cái gì?
Đây không phải là tát vào mặt chúng ta sao?
Thời khắc La Mục cầm thanh kiếm đạo cụ, khí thế cả người trong nháy mắt thay đổi, hai mắt như điện, sắc bén đến cực điểm.
Tay phải hắn cầm kiếm, thế công mau lẹ dũng mãnh, giống như mãnh hổ xuống núi, trong biển tựa như du long, chỉ nghe được từng đợt tiếng xé gió không ngừng vang lên, khiến cho vô số người xung quanh nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng, tròng mắt cũng không hề chớp động.
La Mục múa kiếm chẳng những có tính thưởng thức rất cao, đẹp trai vô cùng, hơn nữa nhìn qua lực sát thương cực lớn, quả thật là một kiếm thuật cao thủ.
Rất nhanh, 5 phút trôi qua!
La Mục thu kiếm về, đứng tại chỗ, hơi thở không gấp, tim không đập nhanh, phảng phất như vừa rồi làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
Chủ yếu là Mịch tỷ biết hôm nay hắn muốn thử vai, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm qua liền không có hung hăng giày vò hắn.
"Ba ba ba!"
Từ lão quái vỗ tay trước tiên, ngay sau đó Lưu Đức Hoa, Lưu Gia Linh, Lý Băng Băng, tiểu Vương tổng, Dương Mịch, Đặng Siêu và Tôn Lệ cũng đều nhao nhao vỗ tay, đặc biệt là Dương Mịch, vỗ đến mức hai cánh tay đều có chút sưng đỏ.
Mặc dù lần trước nàng tại buổi thử vai 《Cẩm Y Chi Hạ》 đã được chứng kiến La Mục biểu diễn, thế nhưng lần này vẫn như cũ rất tuyệt vời.
Không hổ là Mục đệ đệ của nàng, quả nhiên rất giỏi!
Đặng Siêu và Tôn Lệ hai người chưa từng đến buổi thử vai 《Cẩm Y Chi Hạ》, căn bản vốn không biết những chuyện này, lúc này hai người trừng to mắt, há to miệng, tâm tình thật lâu khó mà bình tĩnh lại.
Qua hồi lâu, Lưu Gia Linh vội vàng hỏi: "Đại Mịch Mịch, tiểu Mục không phải đầu bếp sao? Làm sao hắn lại biết múa kiếm vậy? Thật sự quá đẹp trai!"
Dương Mịch hơi hơi ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy ngạo kiều cười nói: "Đây là thiên phú!"
"Đây không phải thiên phú, đây là bật hack!"
Đặng Siêu và Tôn Lệ nhịn không được chấn kinh nói.
Từ lão quái cười lên ha hả: "Tiểu Mục, ngươi biểu diễn rất đặc sắc, ta rất thích!"
"Từ đạo, kỳ thật những thứ này của ta chỉ là múa may quay cuồng, nhìn cho đẹp mắt, không có gì thực tế chiến đấu!"
La Mục vội vàng khiêm tốn trả lời.
"Như vậy đã rất tốt rồi!"
Từ lão quái hết sức hài lòng gật đầu nói, "Ngươi thật sự rất không tệ......"
Đối phương không kiêu ngạo không nóng nảy, lòng dạ thẳng thắn, không chút khoa trương, rất thích hợp với vai Bùi Đông Lai.
"Từ đạo, kỳ thật ta còn biết một chút cưỡi ngựa, chẳng qua kỹ thuật bình thường thôi, không biết có tính là ưu thế không?"
Ai ngờ La Mục lại nói thêm một câu.
Hiện trường trong nháy mắt lâm vào sự yên tĩnh c·hết chóc!
Ngươi là một đầu bếp mà biết cưỡi ngựa?
Chuyện này khoa học sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận