Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 476 : Đổi thành ta, tuyệt đối không chụp loại điện ảnh này

Chương 476: Đổi thành ta, tuyệt đối không chụp loại phim này
La Mục và Ninh Hạo không quen thân.
Hắn chỉ là tháng 12 đi theo Dương Mịch về lại kinh thành ăn tết, trong lúc tụ họp, có gặp qua Ninh Hạo vài lần.
Khi đó Ninh Hạo mang danh hiệu đại đạo diễn tân sinh, đạo diễn tân duệ, hơn nữa vừa mới quay xong 《 Khu không người 》không lâu, tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi, có loại cảm giác 《 Khu không người 》vừa ra, ai dám tranh phong.
Thế nhưng ai có thể ngờ chỉ vẻn vẹn mấy tháng sau, nhân sinh của Ninh Hạo liền p·h·át sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất?
Trước kia là một thanh niên tùy ý tự nhiên, luôn mồm muốn quay ra bộ phim điện ảnh ưu tú nhất Hoa quốc, nay không còn, biến thành một gã đàn ông thất hồn lạc p·h·ách, toàn thân toát ra một cỗ ủ rũ.
Hắn vẫn là hắn, nhưng mà linh hồn của hắn đã không còn.
La Mục không biết Ninh Hạo vì bộ 《 Khu không người 》này mà t·r·ả giá bao nhiêu, nhưng ở kiếp trước, có người từng nói, tác phẩm tốt nhất của Ninh Hạo chính là 《 Khu không người 》, không có cái thứ hai.
Bất kể là 《Đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g Thạch Đầu》, 《Đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g xe đua》 phía trước hay là mấy bộ tác phẩm phía sau, bất quá cũng chỉ là những bộ phim điện ảnh thương mại điển hình của Ninh Hạo mà thôi.
La Mục vốn còn muốn cùng hắn nói chút đạo lý, nhưng lời nói đến bên miệng, làm thế nào cũng không thốt nên lời.
Hắn dứt khoát đặt m·ô·n·g ngồi xuống đất giống như Ninh Hạo, sau đó từ trong túi lấy ra một gói t·h·u·ố·c lá, đưa tới.
"Hào ca, làm điếu t·h·u·ố·c!"
Thân thể Ninh Hạo chấn động, nghiêng mặt qua, nhìn hắn vài lần, sau đó nhìn hoa t·ử trong tay hắn, âm thanh có chút khàn khàn, "Tiểu Mục, không phải cậu không h·út t·huốc sao?"
"Đúng vậy, ta không h·út t·huốc lá, nhưng điều này thì liên quan gì đến việc ta mang theo t·h·u·ố·c?"
La Mục lý trực khí tráng t·r·ả lời, "Ta thấy anh h·út t·huốc!"
"Cậu..."
Ninh Hạo cười khổ lắc đầu, sau đó rút ra một điếu t·h·u·ố·c, ngậm lên miệng, dùng bật lửa châm, hút mạnh một hơi, đôi mắt vốn ảm đạm vô thần thêm mấy phần sáng sủa, "Chúc mừng cậu, bộ phim đầu tiên liền đoạt 5 giải thưởng lớn tại Liên hoan phim Quốc tế Busan, so với ta năm đó mạnh hơn nhiều. Năm đó ta bốn phía tìm kiếm đầu tư, cầu gia gia cáo nãi nãi, nếu như không nhờ Lưu Đức Hoa, chỉ sợ ta cũng sẽ không đi lên con đường đạo diễn này, ai ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, thật mẹ nó nực cười!"
Nói xong lời này, hắn cũng đặt m·ô·n·g ngồi xuống đất, hoạt động hai chân hơi tê dại.
"Hào ca, sao tôi cảm giác trong lời nói của anh có cỗ vị chua xót?"
La Mục nhịn không được trêu ghẹo, "Tôi biết rằng bằng vào nhan trị của tôi đã làm m·ậ·t Mịch tỷ mê muội, mơ mơ hồ hồ cùng tôi đăng ký kết hôn, đây mới là khởi đầu cho sự p·h·át triển cao tốc của ngành giải trí sau này, khiến cho anh và rất nhiều người vừa hâm mộ lại ghen gh·é·t, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà x·e·m t·h·ư·ờ·n·g các anh. Dù sao x·ấ·u xí không phải là lỗi của các anh!"
"Cút!"
Ninh Hạo bị những lời này của hắn làm cho c·u·ồ·n·g mắt trợn trắng, tức giận nói, "Đừng thấy bây giờ tôi dáng vẻ bình thường, trước kia tôi cũng là một tiểu t·ử đ·ẹ·p trai ở Bắc Ảnh, nếu không, cậu cho rằng Hình tỷ tỷ của cậu làm sao lại t·h·í·c·h ta đây?"
"Hào ca, anh x·á·c định ánh mắt phụ nữ khi nhìn đàn ông có lúc bình thường sao?"
La Mục vô cùng hoài nghi hỏi.
"Cút!"
Ninh Hạo lười vòng vo, dựa lưng vào tường, lười biếng nói, "Không cam tâm a, tôi cảm thấy bộ phim này của tôi thật sự rất tốt, tuyệt đối có thể đoạt giải tại ba liên hoan phim lớn của châu Âu, nhưng bọn họ c·hết s·ố·n·g không cho tôi thông qua, cậu nói tôi có thể làm gì? Làm đạo diễn ngầm giống như bọn họ sao? Ta tốn nhiều năm như vậy mới trở thành một đạo diễn chân chính, ta không muốn vì một bộ phim mà làm lỡ tiền đồ của mình, nhưng cũng không muốn bộ phim này cứ như vậy c·hết yểu!"
"Tiểu Mục, cậu hiểu cảm giác này không?"
Khi nói lời này, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mảnh trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, vành mắt ửng đỏ, mấy giọt nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, khiến người thấy cũng phải tan nát cõi lòng.
Khi La Mục đang quay 《 Chìa khóa may mắn 》, từng nghe Hoàng Bách kể lại một vài câu chuyện khi bọn họ quay 《 Khu không người 》, thực sự có thể dùng từ rất khổ cực để hình dung.
La Mục suy nghĩ, t·r·ả lời: "Hào ca, mặc dù tôi chưa từng xem bộ 《 Khu không người 》 kia của anh, nhưng từ kịch bản khái quát cũng có thể đoán được một hai, anh có muốn nghe suy nghĩ của tôi không!"
"Nói!"
"Từ tính nghệ thuật của điện ảnh mà nói, bộ phim này của anh thật sự rất kinh điển, có tác dụng tích cực trong việc khai thác tình người, phản tư xã hội, nhưng mà nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không quay loại phim này!"
La Mục đi thẳng vào vấn đề t·r·ả lời.
"Vì cái gì?"
Ninh Hạo ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn hắn.
Hắn đã xem qua La Mục quay 《 Sự hiến thân của nghi phạm X 》, từ góc độ phim điện ảnh thương mại mà nói, đích x·á·c vô cùng ưu tú.
"Bởi vì từ sau khi cải cách mở cửa đến nay, quốc gia chúng ta trong quá trình xây dựng kinh tế, văn minh tinh thần và mức sống của người dân đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, thế nhưng trong mắt những người nước ngoài kia, quốc gia chúng ta vẫn là quốc gia nghèo khó lạc hậu, dân chúng ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, quần áo đều mặc không nổi, khắp nơi đều là c·ướp b·óc, áp bức, g·iết người, vì cái gì? Còn không phải vì một số đạo diễn của quốc gia chúng ta muốn đoạt một vài cái gọi là giải thưởng lớn, cố ý quay những bộ phim theo loại hình này sao?"
"Hào ca, chẳng lẽ anh cũng muốn vì việc người nước ngoài trào phúng, x·e·m t·h·ư·ờ·n·g chúng ta Hoa quốc mà góp một phần sức sao?"
La Mục nghiêng mặt, hai mắt sáng ngời có thần nhìn Ninh Hạo.
"Tôi không có, tôi chỉ là, đây là đề tài thực tế..."
Ninh Hạo lập tức cuống lên.
"Tôi biết là đề tài thực tế, nhưng mà toàn viên ác nhân thì hơi quá!"
La Mục khẽ lắc đầu, "Trước kia vì cái gì mà quốc gia chúng ta đ·ậ·p nhiều tiền như vậy cũng muốn tổ chức Thế vận hội Olympic 08? Còn không phải vì ấn tượng thâm căn cố đế của nước ngoài đối với quốc gia chúng ta, muốn thay đổi cũng không thay đổi được sao? Không để bọn họ thấy được một Hoa quốc chân chính, bọn họ còn tưởng rằng chúng ta vẫn đang sống trong xã hội phong kiến, mở miệng ngậm miệng đều là x·e·m t·h·ư·ờ·n·g. Điều này ảnh hưởng cực lớn đến hình ảnh quốc tế của chúng ta!"
Ninh Hạo nghe vậy, lập tức trầm mặc.
Hắn sao có thể không biết?
Trước đó khi hắn ra nước ngoài bán bản quyền điện ảnh, không ít lần bị những người nước ngoài kia trào phúng.
Thậm chí có người còn hỏi hắn, có phải đàn ông Hoa quốc các anh đều để tóc b·í·m không? Có phải vợ của người Hoa quốc các anh đều mua lại không? Có phải phụ nữ Hoa quốc các anh còn bó chân nhỏ không? Có phải người Hoa quốc các anh còn nhặt rác ăn không? Có phải người Hoa quốc các anh còn chưa từng thấy ô tô không?
Lúc đó hắn ngoại trừ liều m·ạ·n·g giải thích với những người kia, cũng không có cân nhắc gì khác!
Nhưng mà bây giờ quay đầu lại suy nghĩ một chút, điện ảnh là phương tiện truyền bá diện mạo văn minh tinh thần của một quốc gia ra bên ngoài, nếu trong phim đều là những thứ nghèo khó lạc hậu, làm sao lại không để những người nước ngoài kia suy nghĩ lung tung?
"Tiểu Mục, ý của cậu là, ta sai rồi?"
Ninh Hạo ngẩng đầu, có chút khó có thể tin hỏi.
"Hào ca, anh không sai, chẳng qua bây giờ là thời cơ tốt để quốc gia chúng ta đề cao hình tượng quốc tế!"
La Mục khẽ lắc đầu, "Có lẽ một bộ phim của anh, liền sẽ làm cho bao nhiêu năm cố gắng của quốc gia chúng ta h·ủ·y· ·h·o·ạ·i trong chốc lát, cho nên thực tế có thể khai thác, nhưng tận lực có chừng mực, đừng quá nhiều!"
Editor: Khu Không Người = No Man's Land. Mình chưa xem nên cũng chưa biết tình tiết ra sao, nhưng mà bộ Crazy Stone thì hay thật, cũng là bộ phim làm nên tên tuổi của đạo diễn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận