Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 248 : Hôm nay sẽ không có người quấy rầy chúng ta

**Chương 248: Hôm nay sẽ không có ai quấy rầy chúng ta**
La Mục chuẩn bị bữa trưa này vô cùng phong phú, với đội ngũ hỗ trợ cũng thuộc hàng cao cấp.
Chỉ riêng trợ thủ đã có mười mấy người, lần lượt là những cái tên đỉnh lưu trong ngành giải trí như Dương Mịch, Tôn Lệ và Đặng Siêu, ngôi sao tương lai của làng giải trí Triệu Lệ Dĩnh, quản lý xinh đẹp nhất của Gia Lệ là Trịnh Thư Hàm và trợ lý xinh đẹp nhất An Nhược Ngư. Còn về phần Nhậm Gia Luân và 5 người kia, trong đội hình sang trọng như vậy, chỉ có thể trở thành những nhân vật làm nền!
Còn Đường Y Y và mấy người kia, đến tư cách bước vào phòng bếp cũng không có!
Trần Kiến Bân, Thái Thiếu Phân và Lưu Tuyết Hoa 3 người vốn cho rằng La Mục tự nhận mình là đầu bếp chỉ là nói cho vui, ai ngờ khi nhìn thấy La Mục làm ra một bàn đầy ắp những món ngon mỹ vị, trong nháy mắt đều kinh ngạc.
Đây quả thực là một đầu bếp!
Không phải là giả mạo!
Đương nhiên, hôm nay La Mục không chỉ mời những nhân viên chủ chốt và diễn viên trong đoàn làm phim 《 Chân Hoàn Truyện 》, mà còn bao gồm cả Y Đào, người đứng đầu đoàn đội 《 Cẩm Y Chi Hạ 》. Dù sao hai đoàn đội đều đang quay phim tại Hoành Điếm, thường ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quan hệ cũng rất tốt.
Lần này La Mục chuẩn bị khoảng bốn bàn tiệc rượu, tuyệt đối đảm bảo số lượng nhiều, tha hồ ăn no!
Dương Mịch còn tuyên bố 3 tin tức trên bàn tiệc.
Thứ nhất, ca khúc 《 Cá lớn 》 do La Mục tự sáng tác, Châu Thâm thể hiện đã được một bộ phim hoạt hình để mắt tới, mua lại bản quyền với giá 200 vạn, mà bộ phim hoạt hình đó có tên là 《 Cá lớn Hải Đường 》.
Thứ hai, ca khúc 《 Trở thành ánh trăng của chính mình 》 do La Mục tự sáng tác, Tôn Miễu Miểu thể hiện đã được một bộ phim thần tượng thanh xuân để mắt tới, mua lại bản quyền với giá 150 vạn.
Thứ ba, ca khúc 《 Túy thiên niên 》 do La Mục tự sáng tác và thể hiện đã được một bộ phim tình cảm cổ trang để mắt tới, giá cả đang trong quá trình thương thảo, nhưng chắc chắn không dưới 200 vạn.
Ba tin tức nặng ký này trong nháy mắt khiến cả hiện trường chấn động.
Cả ba bài hát đều có liên quan đến La Mục, đây là nhân vật k·h·ủ·n·g k·h·i·ế·p cỡ nào?
Nếu thêm cả 《 Có Chút Ngọt Ngào 》, thì đã có bốn bài hát được điện ảnh, phim truyền hình hoặc anime điện ảnh chọn trúng!
La Mục ra mắt còn chưa đầy một tháng!
Điều này trong giới âm nhạc Hoa ngữ, tuyệt đối là sự tồn tại bùng nổ!
"Tiểu Mục, không ngờ ca khúc của ngươi lại được yêu thích đến vậy, ta vừa rồi thật sự có chút coi thường ngươi, thật sự x·i·n lỗi!"
Trần Kiến Bân nâng chén rượu lên, tự phạt một ly, lắc đầu cười khổ nói.
La Mục vội vàng đứng dậy, cùng Trần Kiến Bân uống một ly, lắc đầu nói: "Trần lão sư, ngài là một vị lão sư mà ta t·h·í·c·h nhất, sau này ta còn muốn học hỏi ngài nhiều hơn nữa!"
Thái Thiếu Phân nhìn La Mục với ánh mắt lấp lánh, gật đầu nói: "Tiểu Mục còn lợi h·ạ·i hơn cả Tiểu Nhạc năm đó, vừa biết nấu ăn, lại biết ca hát, còn có thể diễn kịch, sau này chắc chắn đủ loại giải thưởng lớn đều nắm trong tay!"
"Trong lòng ta, La ca vĩnh viễn là người lợi h·ạ·i nhất!"
Triệu Lệ Dĩnh càng cười đắc ý, có cảm giác vinh dự khi được quen biết.
"Tiểu Mục mới hai mươi hai tuổi, đã làm chúng ta mất mặt, lần này tuyệt đối không tha cho hắn!"
"Không sai, hắn phải uống với mỗi người chúng ta ba chén, uống không hết không được phép rời đi!"
"Đây là chúng ta đang rèn luyện t·ử·u lượng cho Tiểu Mục, là vì tốt cho hắn!"
Thế nhưng Đặng Siêu và mấy nam diễn viên kia lại hùa theo gây rối, nhao nhao cầm chén rượu, ép La Mục phải uống cùng.
Nếu không có Dương Mịch, Tôn Lệ, Trịnh Thư Hàm, An Nhược Ngư và Triệu Lệ Dĩnh 5 người phụ nữ ngăn cản, còn không biết La Mục sẽ uống bao nhiêu rượu, nhưng dù vậy, La Mục cũng đã say khướt, đến nỗi làm thế nào về được khách sạn cũng không hay biết.
Không biết qua bao lâu, La Mục từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, không nhịn được dùng nắm đấm đấm nhẹ mấy cái vào đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hướng ca chắc chắn là cố ý, hắn chính là ghen tị vì ta giành mất vai Quả Quận Vương, lại có mấy cảnh diễn chung với Lệ Lệ tỷ, đúng là nam nhân nhỏ mọn, ta vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn!"
"Ngươi còn lạ gì Hướng ca, siêu cấp bình dấm chua, nhưng hắn cũng chỉ nói ngoài miệng, chắc chắn sẽ không ghim ngươi đâu, ngươi còn không biết, hắn thích đùa giỡn, t·h·í·c·h· ·u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u!"
Dương Mịch bưng một bát canh giải rượu, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, sau đó đút cho hắn từng ngụm canh giải rượu.
La Mục uống xong canh giải rượu, cảm thấy cơn đau đầu dịu đi rất nhiều, sau đó dùng hai tay xoa mặt, liếc nhìn Dương Mịch bên cạnh.
Nhưng một giây sau, thân thể hắn chấn động, con ngươi hơi co lại, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này Dương Mịch vậy mà lại mặc đồ JK, chiếc áo trắng bó sát làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của nàng, hai bầu n·g·ự·c căng tròn nhô cao, mà phía dưới váy là hai đôi chân dài trắng như tuyết, thon thả không chút tì vết.
Đừng thấy Dương Mịch đã hai mươi chín tuổi, nhưng lúc này lại toát lên vẻ thanh xuân rực rỡ, giống như một nữ sinh mười tám, mười chín tuổi, hoàn toàn có thể khơi dậy những khao khát nguyên thủy nhất trong lòng nam nhân.
"Mật Mịch tỷ, tỷ, tỷ đây là?"
La Mục yết hầu không ngừng lên xuống, hai mắt không thể rời đi.
Hắn đã từng thấy qua rất nhiều phong cách của Dương Mịch, nhưng phong cách như thế này thì đây là lần đầu tiên!
Người cán bộ nào mà chịu được khảo nghiệm này chứ?
"Mục đệ đệ, Mật Mịch tỷ mặc bộ đồ này có đẹp không? Có phải có chút đường đột không?"
Dương Mịch chú ý tới ánh mắt có phần xâm lấn của La Mục, khẽ cười một tiếng, tựa như trăm hoa đua nở, vô cùng quyến rũ.
Nàng vì hôm nay gặp La Mục, đã cố ý chuẩn bị bộ đồ này, chính là muốn cho hắn một sự bất ngờ!
Mặc dù nàng không hiểu rõ những thứ cosplay kia, nhưng những bộ đồng phục này, vẫn không có vấn đề gì.
Nàng còn cố ý đứng lên, xoay vài vòng nhẹ nhàng trước mặt La Mục, kèm theo tiếng cười như chuông bạc của nàng, cứ như trở lại thời kỳ trung học, thanh xuân ngọt ngào, tựa như que kem ngon lành, hận không thể nuốt trọn một ngụm.
"Đặc biệt đẹp!"
La Mục vội vàng quay đi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
"Mục đệ đệ, ngươi biết không?"
Dương Mịch cúi người, nhẹ nhàng q·u·ỳ xuống bên cạnh La Mục, khẽ nói vào tai hắn: "Mật Mịch tỷ đêm qua ngủ mấy tiếng, vừa rồi lại nghỉ ngơi thêm một giờ, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như lần trước!"
"Hơn nữa, con muỗi đáng ghét kia bây giờ đang ở Ma Đô, không có ở đây, cũng sẽ không quấy rầy chúng ta!"
Giọng nói không lớn của nàng, lại rất có sức hấp dẫn, La Mục nghe xong, giống như sét đánh giữa trời quang.
Ám chỉ rõ ràng như vậy......
Không!
Đây không phải là ám chỉ, mà là nói toạc ra!
La Mục cố gắng kiềm chế tâm tình k·í·c·h động, dang hai tay, ôm chặt Dương Mịch vào lòng, thấp giọng hỏi: "Mật Mịch tỷ......"
"Đệ đệ ngốc, ngươi cho rằng Mật Mịch tỷ rảnh rỗi vậy sao?"
Dương Mịch mặt đỏ bừng, giơ ngón tay thon dài, khẽ gõ lên trán hắn, trách móc, "Ai bảo hôm nay ngươi uống nhiều rượu như vậy, làm lỡ hết cả thời gian......"
Nàng còn chưa nói hết, đôi môi nhỏ nhắn đã bị La Mục bao trùm, hai tay nàng thuận thế ôm lấy cổ đối phương.
"Mục đệ đệ, Mật Mịch tỷ yêu thương ngươi cả một đời!"
Giọng nói của nàng như hồn xiêu phách lạc, đ·i·ê·n cuồng. ( editor: chính thức ăn nhau. Đ·ốt pháo đ·ốt pháo)
Bạn cần đăng nhập để bình luận