Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 24 : Ta mơ tới chính là mật Mịch tỷ!

**Chương 24: Ta mơ thấy chính là Mịch tỷ!**
"Nga nga nga nga nga nga..."
"Mục đệ đệ, ta là người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, trừ phi không nhịn được..."
"Thôi mà thôi mà, trước hết để ta cười 5 phút đã."
Nửa giờ sau, La Mục chậm chạp từ phòng ngủ đi ra, kết quả Dương Mịch lập tức phát ra tiếng cười như chuông bạc.
La Mục che mặt có chút nóng lên, quay lưng về phía Dương Mịch, từng bước một hướng về bàn ăn đi tới, lẩm bẩm nói: "Mịch tỷ, tỷ nhìn lầm rồi, vừa rồi là song bào thai đệ đệ của ta, La Ca, không phải ta!"
"A? Đệ đệ của Mục đệ đệ? Nghiêng đầu qua đây, để tỷ tỷ nhìn kỹ xem, xem ai đẹp trai hơn một chút!"
Dương Mịch ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hai tay chống cằm, khóe miệng cười mỉm, nhẹ giọng hỏi.
La Mục nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi xoay người, mặt đỏ lên, suýt chút nữa thì không kìm được mà phải vào phòng khác để bình tĩnh lại.
Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, phía trên còn in hình một Hello Kitty rất dễ thương, bất quá La Mục dáng người cao to, bộ đồ ngủ này chỉ tới đầu gối của hắn, hơn nữa còn hơi ôm sát người.
Phốc phốc!
Dương Mịch vừa uống một ngụm nước, toàn bộ đều phun ra ngoài.
"Mục đệ đệ, sao đệ lại mặc bộ đồ ngủ này? Bên trong thân thể đệ không lẽ ẩn giấu linh hồn của một thiếu nữ sao? Vậy ta chẳng phải là nên gọi đệ một tiếng Mục muội muội sao? "
Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, miệng nhỏ khẽ nhếch, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.
Nói mới nhớ, La Mục lúc này trông trắng trẻo non nớt, quá đáng yêu!
Rất muốn cắn một cái!
"Mịch tỷ, tỷ còn không biết xấu hổ mà nói à? Bên kia phòng ngủ trong tủ quần áo ga giường gối đầu, chăn mền cùng đồ ngủ toàn bộ đều là đồ của con gái, ta có quyền từ chối sao?"
La Mục mặt đen lại, khóe miệng co giật mấy lần, cực kỳ bi thương hỏi.
Còn lý do vì sao hắn không mặc bộ Crayon Shin-chan hôm qua ư?
Đừng hỏi!
Là đàn ông đều hiểu!
"A? Phải không?"
Dương Mịch đưa tay vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, đúng rồi, ta có nhờ trợ lý mua giúp một ít đồ dùng hàng ngày, chắc là nàng ấy tưởng chỉ có mình ta ở, nên tất cả đều mua đồ của nữ sinh. Chờ chúng ta ăn sáng xong, ta dẫn đệ đi siêu thị mua mấy bộ đồ ngủ kiểu nam và đồ dùng trên giường, đúng rồi, còn có dép lê và những thứ khác nữa."
"Không cần phiền phức như vậy, ta một mình là có thể mua được!"
La Mục không muốn làm phiền nàng.
Dù sao Dương lão bản một phút kiếm mấy trăm vạn, sao có thể lãng phí thời gian vào việc nhỏ nhặt như đi mua đồ cùng hắn?
"A? Mục đệ đệ chắc chắn cảm thấy Mịch tỷ rất xấu, ở bên ngoài sẽ làm mất mặt đệ!"
Dương Mịch bĩu môi, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy bốn chữ "Ta không vui".
"Mịch tỷ, ta không có..."
"Ta không nghe ta không nghe ta không nghe..."
La Mục còn chưa nói hết, Dương Mịch đã hai tay bịt lỗ tai, liều mạng lắc đầu, rõ ràng là một tiểu nữ sinh tùy hứng đáng yêu.
La Mục khóe miệng giật giật, cảm giác không còn gì để nói!
Mọi người ơi!
Ai đã từng thấy Dương lão bản tùy hứng làm nũng chưa?
Có chút cay mắt, cũng có chút ngọt ngào!
Nhưng hắn có thể làm sao?
Vợ của mình, mình không cưng chiều thì ai cưng chiều?
"Mịch tỷ, tỷ rất xinh đẹp!"
"Hừ hừ!"
"Mịch tỷ, cầu tỷ dẫn ta đi mua đồ a!"
"Hừ hừ!"
"Mịch tỷ, ta thích ở cùng với tỷ!"
"Hừ hừ!"
Dương Mịch bỏ tay xuống, nhẹ nhàng ho khan hai cái, mắt liếc nhìn lên trần nhà, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói: "Mục đệ đệ, xem ra đệ là người trung thực, không nói dối, lần này ta tha thứ cho đệ. Mau chóng ngồi xuống ăn sáng đi, một lát nữa nguội hết bây giờ!"
La Mục len lén liếc mắt.
Nếu như không phải nàng xinh đẹp như hoa, ôn nhu thiện lương, ta có chút không thể rời xa nàng, ta nhất định sẽ không khuất phục trước nàng!
Hắn ngồi xuống đối diện Dương Mịch, nhìn bữa sáng trước mặt, có chút tròn mắt.
Bánh quẩy, bánh bao, sủi cảo hấp, mì hoành thánh, sữa đậu nành, sữa bò, cháo, bánh mì, cộng thêm hai quả trứng luộc.
Dương Mịch trước mặt là một ly sữa bò, một lát bánh mì, một lát thịt nguội!
"Mịch tỷ, tỷ còn chưa ăn sáng sao?"
La Mục ngẩng đầu, hết sức tò mò hỏi.
Bây giờ đã hơn chín giờ sáng, đã qua giờ ăn sáng rồi.
"A, ta vừa rồi không đói, bây giờ có chút đói bụng."
Dương Mịch bưng ly sữa bò lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, tùy tiện tìm một cái cớ.
Thật ra nàng muốn cùng tiểu lão công cùng nhau ăn sáng.
La Mục hơi sững sờ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên mấy phần xúc động.
Hắn từ nhỏ đến lớn, rất ít khi được người khác coi trọng, được người khác quan tâm, nhiều khi đều chỉ có một mình.
Bây giờ bên cạnh có thêm một người ở bên cạnh, cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt tăng vọt!
"Mịch tỷ, tỷ thật tốt!"
"Đồ ngốc, Mịch tỷ không tốt với đệ, thì ai tốt với đệ? Mau ăn đi!"
"Ta không biết tỷ thích ăn gì, nên mua hơi nhiều, hay là tỷ nếm thử xem?"
Dương Mịch đứng dậy, giúp hắn gắp một cái bánh bao, đặt vào đĩa trước mặt hắn, sau đó tay trái chống cằm, tay phải bưng sữa bò, hướng về phía hắn mỉm cười dịu dàng.
Dương Mịch chưa từng đơn độc cùng nam nhân ở chung một phòng!
Thế nhưng đêm qua nàng không khóa cửa, hơn nữa nằm ở trên giường, không hề có một chút khẩn trương hay bất an, đặc biệt là sau khi thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của hắn, trong lòng còn có chút vui mừng, thậm chí còn lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, cuối cùng một giấc đến hừng đông.
Nàng tin tưởng tiểu lão công của nàng!
La Mục gật đầu, sau đó gắp cái bánh bao kia lên, cho vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước canh đậm đà lập tức tràn ngập trong miệng.
Mắt hắn sáng lên, gật đầu nói: "Mịch tỷ, bánh bao này mùi vị không tệ!"
"Vậy thì ăn nhiều một chút!"
Dương Mịch lại gắp cho hắn hai cái, sau đó rất tò mò hỏi: "Mục đệ đệ, đêm qua đệ mơ thấy ai?"
"Khụ khụ!"
La Mục lập tức bị bánh bao làm nghẹn.
Dương Mịch sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, vòng qua bàn đi tới bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lưng hắn mấy cái, mặt mày tràn đầy vẻ trêu chọc nói: "Mục đệ đệ, đệ đã trưởng thành rồi, mơ những giấc mơ như vậy là rất bình thường. Mịch tỷ cũng không phải là người cổ hủ!"
"Ta nghe nói nam nhân khi mơ những giấc mơ như vậy, thường sẽ mơ thấy những nữ minh tinh xinh đẹp, tỉ như Lưu Diệc Phi, Lưu Thi Thi, Phạm Băng Băng, Dương Tử, Địch Lệ Nhiệt Ba, hình như còn gọi là gì ấy nhỉ, a, đúng rồi, tình nhân trong mộng!!!"
Nàng vốn định nói bản thân mình, nhưng vẫn là ngại ngùng không nói ra.
"Không phải là các nàng ấy, ta mơ thấy chính là Mịch tỷ!"
La Mục có chút nóng nảy, buột miệng nói.
Dương Mịch khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc nhanh chóng ửng hồng, ngượng ngùng đến cực điểm, ngoài miệng nói: "Mục đệ đệ, đệ chắc chắn là đang dỗ Mịch tỷ vui, nên mới cố ý nói như vậy..."
"Thật sự, ta không lừa tỷ, ta mơ thấy cùng Mịch tỷ ở trong xe..."
La Mục nói được một nửa, lập tức phanh gấp.
Thế nhưng căn phòng lại chìm trong im lặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận