Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 574: đỉnh thiên lập địa tinh khiết đàn ông

Chương 574: Đỉnh thiên lập địa, tinh khiết đàn ông
Lưu Thi Thi như cười như không nhìn chằm chằm Vương Lưu Tinh, hừ nhẹ nói: “Coi như ngươi lanh lợi đấy, Vương Bàn Tử!”
“Thi Thi Tả, ta nói thật đấy!”
Vương Lưu Tinh nghển cổ, vẻ mặt phách lối kêu lên: “Ngươi nói xem, Vương gia ta đây sống 23 năm, chỉ làm được ba chuyện đại sự kinh thiên động địa. Chuyện thứ nhất là lúc ta 10 tuổi, cùng cha mẹ ta đi tảo mộ Thanh Minh Tiết, kết quả là dùng pháo đốt nổ tung mộ tổ Vương gia thành một cái hố to, làm cha mẹ ta sợ đến mức phải quỳ trước mộ phần, dập đầu lia lịa hơn ba mươi cái khấu đầu, miệng lẩm bẩm nào là con cháu Vương gia đời sau ngỗ ngược, xin liệt tổ liệt tông Vương gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nó!”
“Chuyện thứ hai chính là, khụ khụ...”
“Chuyện thứ ba chính là vừa mới quay xong một bộ phim truyền hình và một bộ điện ảnh, liền cuỗm đi được đại minh tinh đỉnh lưu của giới giải trí là Lưu Thi Thi. Ngươi nói xem, chỉ với mấy chuyện ta kể đó, có đủ để ghi một trang riêng trong gia phả nhà ta không?”
“La Cẩu, tại sao ta cảm giác lúc nãy đi vào, mấy nam minh tinh khác nhìn ta với ánh mắt có thêm mấy phần oán hận, hận không thể bóp chết ta ngay tại chỗ thế nhỉ? Sức ảnh hưởng của vợ ta trong giới giải trí đâu có lớn đến thế? Sao ta cứ có cảm giác như đã cướp mất nữ thần trong lòng bọn họ vậy?”
La Mục nhìn bộ dạng mặt mày tràn đầy vẻ đắc ý của hắn, không nhịn được trợn trắng mắt, quay sang hỏi Lưu Thi Thi: “Thi Thi Tả, ngươi có thấy không? Con hàng này đã lộ nguyên hình rồi, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời kia kìa, ngươi bây giờ trả hàng còn kịp đó!”
“La Cẩu, ngươi có ý gì hả? Ngươi đừng hòng châm ngòi tình cảm giữa ta và vợ ta!”
Vương Lưu Tinh ôm chặt cánh tay Lưu Thi Thi, phẫn nộ bất bình kêu lên: “Ta nói thẳng ở đây, ta sống là người của Lưu Thi Thi, chết là ma của Lưu Thi Thi, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế tới cũng đừng hòng chia rẽ chúng ta! Khoan đã, sao lời này nghe quen tai thế nhỉ?”
La Mục mặt lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là ngươi đang nhại lại lời ta nói!”
“À, đúng rồi, lúc đó ngươi cũng nói câu này, nào là sống là người của Dương Mật, chết là ma của Dương Mật. Lúc đầu ta còn tưởng ngươi say rượu, ai ngờ ngươi lại thật sự rơi vào tay Đại Mật Mật!”
“Huynh đệ chúng ta quả đúng là anh hùng sở kiến lược đồng, đối với lão bà của mình đúng là tốt thật!”
Vương Lưu Tinh giơ ngón tay cái lên, luôn miệng tán thưởng.
“Ui, ui, nàng dâu, đau đau đau...”
Nhưng hắn vừa dứt lời, lỗ tai đã bị Lưu Thi Thi túm lấy, xoay thẳng một trăm tám mươi độ, khiến hắn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, vội giơ hai tay lên đầu hàng trong nháy mắt.
Lưu Thi Thi nghiêng đầu, vẻ mặt không đổi hỏi: “Vương Bàn Tử, chuyện thứ hai ngươi vừa nói là gì? Sao lại bỏ qua chỗ mấu chốt thế? Độc giả người ta thiếu chút lưu lượng đó à? Mau bổ sung vào đi!”
“Nàng dâu, thật sự không có gì đâu, chỉ là mấy chuyện quýnh sự hồi trẻ thôi mà!”
Vương Lưu Tinh đau đến nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa là khóc òa lên.
“Nói!”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là hồi ta học lớp mười, bạn cùng bàn của ta là một bạn nữ. Đột nhiên có một hôm đang trong giờ học, nàng ôm bụng kêu đau!”
Vương Lưu Tinh khẽ thở dài một hơi, rầu rĩ nói: “Lúc đó ta cũng mới biết con gái mỗi tháng đều có mấy ngày khó chịu, liền đoán là nàng tới đại di mụ. Các ngươi nói xem, ta là bạn cùng bàn của nàng, lại là một người đàn ông đường đường chính chính, tinh khiết, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Thế là ta đổ hết cốc nước lên người nàng, tạo cơ hội cho nàng về ký túc xá!”
“Ồ? Không ngờ ngươi, Vương Bàn Tử, lại cũng có lúc đàn ông như vậy!”
Lưu Thi Thi bĩu môi, hừ khẽ một tiếng.
“Tinh khiết đàn ông cái rắm!”
Vương Lưu Tinh tức thì chửi ầm lên: “Ta cứ tưởng nàng sẽ cảm ơn ta, ai ngờ bạn nữ kia đuổi đánh ta nửa tiếng đồng hồ, hai tay cào cấu thiếu chút nữa làm ta bị hủy dung, còn đá ta sáu bảy phát! Ngươi nói xem ta có oan không cơ chứ?”
“Hả? Tại sao lại thế? Ngươi giúp nàng, chẳng phải nàng nên cảm ơn ngươi sao?”
La Mục nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói: “Sao lại suýt đánh chết ngươi được? Hay là ngươi táy máy tay chân với người ta?”
“Làm sao có thể? Sau này ta mới biết, thì ra nàng không phải tới đại di mụ, mà là do buổi trưa ăn gì đó đau bụng, bị tiêu chảy. Vốn dĩ vẫn còn nhịn được, kết quả bị ta hắt nguyên cốc nước lên người, làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, nhất thời không kiểm soát được, ngay trước mặt mấy chục bạn học và lão sư, thế là... tuôn ra hết!”
Vương Lưu Tinh xòe hai tay, vẻ mặt đầy vô tội giải thích.
La Mục và Lưu Thi Thi nghe vậy, nhất thời cạn lời!
Người ta không giết ngươi tại chỗ đúng là lòng dạ rộng lượng thật!
Thử đổi lại là cô bạn nữ kia xem, ai mà chịu nổi tình huống đó chứ?
La Mục giơ tay phải lên, vỗ vỗ vai Vương Lưu Tinh, thở dài nói: “Vương Bàn Tử, sau này có Thi Thi Tả trông chừng ngươi, ít nhất sẽ không để ngươi đi vào con đường sai lầm, cuối cùng ta cũng yên tâm rồi!”
Lưu Thi Thi không ngờ chuyện thứ hai Vương Lưu Tinh kể lại là một vụ Ô Long như vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng thả tai Vương Lưu Tinh ra, giận dữ nói: “Vương Bàn Tử, sau này trước khi làm bất cứ chuyện gì, ngươi không thể hỏi cho rõ ràng trước sao? Cứ hấp tấp nóng nảy như ngươi, rất dễ bị ăn đòn lắm!”
Nàng có giận không?
Không đến mức đó!
Dù sao bất kể kết quả thế nào, điểm xuất phát của Vương Lưu Tinh là tốt!
Như vậy là đủ rồi!
Đàn ông mà!
Chẳng phải chính là từ đồng nghĩa với ngây thơ hay sao!
“Ai dà, lúc đó chẳng phải do quá kích động, nên quên hỏi rõ ràng sao? Ai mà ngờ vận khí của ta lại tệ đến thế chứ?”
Vương Lưu Tinh bĩu môi, vẻ mặt đầy uất ức nói: “Nàng dâu, nếu không phải ngươi ép ta, loại chuyện quýnh sự này ta đã định giữ kín trong bụng cho nó mục rữa ra rồi. Bây giờ thì ngươi vừa lòng rồi chứ?”
“Đây có đáng gì là quýnh sự? Ai hồi trẻ mà chẳng từng làm mấy chuyện ngốc nghếch chứ?”
Bỗng nhiên, giọng nói sang sảng của Phùng Tiếu Cương vang lên: “Hèn gì ngươi có thể tán đổ Thi Thi, quả nhiên cũng có chút thú vị!”
La Mục và Lưu Thi Thi vội vàng chào hỏi Phùng Tiếu Cương.
Vương Lưu Tinh nhếch mép, rất vô sỉ sáp lại gần Phùng Tiếu Cương, cười hì hì nói: “Phùng Đạo, ngài cũng nghe thấy rồi đó? Rất nhiều cư dân mạng nói già vị của ta không đủ, không xứng với nàng dâu nhà ta. Ngài có muốn cho ta diễn một vai trong phim của ngài để nâng cao chút già vị không? Vương Lưu Tinh ta tuyệt đối là người có tỉ lệ hiệu suất trên giá thành cao nhất giới giải trí đó!”
Phùng Tiếu Cương nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Hắn giơ tay phải lên, véo véo má Vương Lưu Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Bàn Tử, bộ phim ta đang quay là «1942», là phim về thảm họa, trong đó mấy triệu nạn dân ai nấy đều đói đến da bọc xương, đi được hai bước là muốn ngã lăn ra đất. Ngươi nhìn lại ngươi xem, mặt mày hồng hào, bộ dạng phiêu phì thể tráng thế này, chỗ nào giống nạn dân? Cho dù là địa chủ lão tài thời đó cũng không béo khỏe như ngươi. Ngươi thấy mình hợp với nhân vật nào trong phim hả?”
“Chuyện này... thật ra ta thấy mình có thể đóng vai Tưởng Quang Đầu!”
Vương Lưu Tinh bỗng nhiên hất đầu, vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Chẳng phải chỉ toàn nói nương hi thất thôi sao? Ta mở miệng là nói được ngay!”
“Ngươi đóng vai Tưởng Quang Đầu? Ngươi không sợ chính ông ta từ trong quan tài bò ra bóp chết ngươi à?”
Sắc mặt Phùng Tiếu Cương trong nháy mắt đen kịt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận