Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 366 : Tứ đại đạo diễn

**Chương 366: Tứ Đại Đạo Diễn**
La Mục nhìn Dương Mịch với bộ dạng vừa xấu hổ vừa giận dữ, thật sự là xinh đẹp đến cực điểm.
Nếu không phải không đúng nơi đúng chỗ, hắn nhất định phải cho Dương Hồ Ly này nếm thử côn pháp của hắn!
"La Mục, ngươi tên là La Mục đúng không?"
Đang lúc hai người họ nhìn nhau, một giọng nói lớn vang lên.
La Mục ngẩng đầu nhìn, lập tức giật mình kêu lên.
Từ đâu tới thổ phỉ Trương Ma Tử?
À vâng!
Người đến chính là Khương Văn, kẻ lưu manh trong giới giải trí Hoa quốc!
Khương Văn tướng mạo thô kệch, dáng người tráng kiện, đứng ở đó, rõ ràng là một hán tử phương bắc. Hóa trang một chút, chính là Trương Ma Tử, kẻ phỉ khí mười phần, người khác căn bản không thể diễn ra được cái thần thái đó!
La Mục hết sức lễ phép gật đầu cười nói: "Đạo diễn Khương, không ngờ ngài lại đại giá quang lâm, vô cùng vinh hạnh!"
Khương Văn khoác vai La Mục, cười ha hả: "Đều là người trong nghề cả, còn đại giá quang lâm, vô cùng vinh hạnh, sến súa quá vậy? Ngươi có biết không? Cũng bởi vì ngươi, ta thắng được 100 vạn, ngươi nói xem có phải ngươi là phúc tinh của ta không?"
"Thắng 100 vạn? Bởi vì ta? Vì sao?"
La Mục mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Ngươi nhìn ba cái tên kia kìa, nhận ra không? Từng người một còn xấu hơn cả ta, thật sự làm mất mặt đạo diễn chúng ta!"
Khương Văn chỉ về phía trước mấy lần, mặt đầy vẻ trào phúng.
Xấu hơn cả ngươi?
Vậy có còn là người không?
Không phải là người nhưng lại phản tổ đấy chứ?
Hắn theo hướng tay Khương Văn nhìn qua, sắc mặt trong nháy mắt tái mét.
Ngươi nói bọn hắn xấu hơn ngươi?
Thôi được rồi!
Bốn người các ngươi đừng ai chê ai, chẳng khác nào Đào Cốc Lục Tiên!
Ba người kia không ai khác chính là Lão Mưu Tử, Phùng Tiểu Cương và Trần Khải Ca!
Ba người họ rõ ràng nghe được Khương Văn nói những lời kia, từng người sắc mặt đỏ lên, giống như gan heo.
Lão Mưu Tử chỉ vào Khương Văn, dở khóc dở cười: "Cậu Khương Văn này, miệng lưỡi không chừa ai, bảo sao dễ đắc tội người khác!"
"Ta chỗ nào xấu hơn ngươi? Ngươi dám nói mình đứng thứ hai, ai dám nói mình đứng số một?"
Phùng Tiểu Cương cũng tức giận bất bình nói.
"Thật không hiểu nổi!"
Trần Khải Ca càng ngẩng đầu, rõ ràng không muốn so đo với Khương Văn, kẻ thô lỗ này.
"Không ngờ ba vị tiền bối đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh!"
La Mục không ngờ bốn đại đạo diễn đồng thời có mặt, liền vội vàng tiến lên, hết sức tôn trọng chào hỏi.
Lão Mưu Tử thấy La Mục thái độ khiêm cung, nho nhã lễ độ, không có chút kiêu căng nào của người trẻ tuổi, nhịn không được nhẹ nhàng gật đầu cười nói: "Trước đây chúng ta chỉ nghe qua tên của cậu, còn chưa gặp mặt, lần này thật sự muốn làm quen một chút!"
"La Mục, lần này cậu thật sự khiến chúng ta phải lau mắt mà nhìn!"
Phùng Tiểu Cương cũng liên tục tán dương La Mục.
"Chẳng qua chỉ là nhất thời may mắn thôi!"
Trần Khải Ca lại ngẩng đầu, mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói, "Bây giờ cửa vào nghề đạo diễn ngày càng thấp, ai cũng có thể tùy tiện đầu tư, ai cũng có thể làm đạo diễn, trước đây là hai nhà văn, bây giờ lại có thêm một đầu bếp, có phải hai năm nữa, cả nhân viên phục vụ, tài xế xe tải, tiểu thương, kẻ lừa đảo đều có thể đóng phim không? Cấp trên cũng không biết quản lý một chút!"
La Mục nghe vậy, hơi nhíu mày, lập tức giãn ra.
Quả nhiên là trình đại đạo diễn!
Máy bay chiến đấu trong giới khoe mẽ!
Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Trình đạo phê bình rất đúng, những vãn bối như chúng ta làm sao có thể so sánh với các vị tiền bối? Chúng ta đều là xem phim của các vị tiền bối mà lớn lên, giống như Trương đạo có 《 Cha mẹ tôi 》, 《 Anh Hùng 》, 《 Thập diện mai phục 》 đều là những bộ phim điện ảnh tôi rất thích, còn Phùng đạo có 《 Điện thoại di động 》, 《 Không gặp không về 》, 《 Động đất Đường Sơn 》, 《 Bên A bên B 》 đều là những bộ phim tôi yêu thích, còn có Trình đạo có 《 Bá Vương Biệt Cơ 》 tôi cũng vô cùng yêu thích. Vãn bối có một thói quen xấu, sau khi xem phim của các vị tiền bối, liền thích suy nghĩ lung tung, tùy tiện nghịch ngợm, nghĩ rằng nếu như có thể học được một chút da lông từ phim của các vị tiền bối, đã đủ cho tôi hưởng thụ cả đời. Không phải sao, có Mịch tỷ cùng những người ủng hộ, tôi mới có dũng khí thử quay một bộ phim."
"So với phim của các vị tiền bối, còn kém xa, đến lúc đó còn xin mấy vị phê bình nhiều hơn, tuyệt đối đừng khách khí!"
Thái độ của hắn thể hiện rất khiêm nhường!
Không còn cách nào khác!
Hắn căn bản không phải xuất thân chính quy, lại dám quay phim điện ảnh!
Điều này đã phá vỡ quy củ, chịu đến rất nhiều người bất mãn!
Một khi hắn đối đầu trực diện với bốn đạo diễn, coi như phía sau hắn có Trung Ảnh, Hoa Nghị, Quang Tuyến và Vạn Đạt ủng hộ, e rằng cũng không có kết quả tốt đẹp, lại càng không cần nói bốn nhà này đến lúc đó ủng hộ hắn, hay ủng hộ bốn vị đại đạo diễn, vẫn còn là một ẩn số.
Bây giờ vẫn là nên âm thầm phát triển, nói vài lời mềm mỏng không mất mặt!
Bốn đạo diễn thấy La Mục đối mặt với sự khiêu khích của Trần Khải Ca, không hề tức giận, ngược lại còn tâng bốc bọn họ một phen, trong lòng hết sức thoải mái, nụ cười trên mặt càng nhiều.
Ai mà không thích nghe người khác khen ngợi chứ?
Lại càng không cần nói đến một đầu bếp có danh tiếng lớn nhất trong giới giải trí nửa năm gần đây!
Khiến cho mặt mũi bọn họ cũng được thơm lây!
Khương Văn lại cố ý giả vờ giận dữ nói: "Tiểu Mục, ngươi có ý gì? Ngươi chỉ khen phim của ba người họ, vậy còn ta thì sao? Khó nói ngươi không thích phim ta đóng à?"
"Khương Nhất Đạo, tôi cũng muốn xem phim của ngài, nhưng tôi biết xem ở đâu đây?"
La Mục lập tức bày ra bộ dạng ủy khuất.
"Hả???"
Khương Văn sững sờ, trong nháy mắt không nói nên lời.
"Ha ha ha ha ha......"
Lão Mưu Tử, Phùng Tiểu Cương và Trần Khải Ca cũng nhịn không được cười lớn.
Phim điện ảnh kiệt tác nhất của Khương Văn, 《 Để Đạn Bay 》, còn chưa ra mắt, mấy bộ phim trước đó đều bị cấm chiếu ở nội địa, muốn xem cũng không xem được. Đương nhiên, cũng có thể thông qua các kênh đặc biệt để xem, nhưng so với việc đi xem ở rạp chiếu phim, vẫn là kém một chút.
"Xì, không phải chỉ là chiếu rạp thôi sao? Ta cũng đâu phải không làm được!"
Khương Văn bĩu môi, mặt đầy vẻ không phục nói, "Ta lập tức quay một bộ phim, đến lúc đó ngươi nhất định phải ủng hộ ta!"
"Đó là đương nhiên!"
La Mục vỗ ngực, thề son sắt đảm bảo.
Khương Văn lúc này mới nói rõ chân tướng của một triệu kia!
Thì ra hai ngày trước khi 《 Tú Xuân Đao 》 chiếu, bốn người họ đang tụ họp, trong lúc vô tình nhắc đến bộ phim này. Lão Mưu Tử nói doanh thu phòng vé cuối cùng có thể đạt đến 50 triệu, Phùng Tiểu Cương lại nói nhiều nhất là 30 triệu, còn Trần Khải Ca thì nói không đến 10 triệu. Chỉ có Khương Văn nói doanh thu phòng vé của bộ phim này tuyệt đối có thể phá trăm triệu.
Sau đó bốn người họ cá cược, ai thắng, ba người còn lại sẽ đưa cho người đó 1 triệu!
Dù sao cũng chỉ là hơn 30 vạn, đối với bọn họ mà nói, thật sự không đáng kể chút nào, coi như là một chuyện vui.
Ai ngờ chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, doanh thu phòng vé đã phá trăm triệu!
Khương Văn thắng quá dễ dàng!
Thế nhưng hắn tiếp theo lại không được tử tế cho lắm.
Hắn không những cầm 1 triệu, còn kéo ba người kia đến, nhất định phải khoe khoang trước mặt La Mục một chút.
Điều này khiến ba người kia trong lòng mắng hắn như tát nước.
Tuy nhiên bọn họ cũng muốn gặp La Mục, vị đầu bếp truyền kỳ này, nên hẹn nhau đến Ma Đô.
**Editor: Sau chương này nhiều người sẽ tức giận vì cách hành văn của tác giả. Để nam chính quá hèn, chịu nhục vẫn phải đi nịnh bợ người khác. Với mình điều này chấp nhận được. Vì ngành giải trí nói riêng dù Vbiz - Cbiz - Kbiz đến Hollywood hay cuộc sống hằng ngày nói chung, đều là kẻ có tiền có quyền nắm cán, không có một người trẻ tuổi nào được phép vỗ mặt những người đi trước vì bọn hắn đa phần là cậy già lên mặt. Tin mình đi, nam chính sau này sẽ vỗ mặt từng kẻ cậy già như trên bằng rất nhiều cách nên hãy tiếp tục theo dõi diễn biến đằng sau nhé.**
Bạn cần đăng nhập để bình luận