Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 242 : Tiểu mục, có hứng thú hay không biểu diễn 《 Chân Huyên Truyện 》?

Chương 242: Tiểu Mục, có hứng thú diễn 《 Chân Hoàn Truyện 》 không?
Mấy nữ diễn viên ở bên kia nghe vậy, từng người im lặng.
Xã hội ngày nay, đừng nói là những nữ minh tinh kia, ngay cả phụ nữ bình thường, có ai ra ngoài mà không trang điểm?
Ngươi xóa sạch lớp trang điểm đậm là muốn thử vai, đây là tự tin từ đâu ra vậy?
Thế nhưng, nhìn lại Triệu Lệ Dĩnh, Trịnh Hiểu Long, Dương Mịch cùng Tôn Lệ mấy người bên cạnh nàng, trong nháy mắt mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lại là một kẻ có quan hệ!
Khó trách lại tự tin như vậy!
Nếu như mình cũng có quan hệ mạnh như vậy, đừng nói trang điểm thử vai, ngay cả thân trần thử vai cũng không thành vấn đề.
Bất quá mọi người hâm mộ thì hâm mộ, ghen ghét thì ghen ghét, nhưng không ai nói lung tung.
Dù sao giới giải trí chính là như vậy, nhan sắc không quan trọng, diễn xuất không quan trọng, hậu thuẫn mới là quan trọng nhất!
Trịnh Hiểu Long cũng bị tính cách thẳng thắn của Triệu Lệ Dĩnh làm cho dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ vai thơm của nàng, nói: "Ngươi cùng 9 người các nàng mau đi vào phòng thay đồ thay quần áo, sau đó buổi thử vai chính thức bắt đầu!"
"Vâng, Trịnh đạo!"
Triệu Lệ Dĩnh vội vàng gật đầu, cùng 9 nữ diễn viên thử vai khác đi theo sau lưng hai nữ nhân viên công tác, hướng về phòng thay đồ cách đó không xa bên cạnh đi đến.
Nếu như các nàng đóng phim hiện đại, có thay quần áo hay không cũng không quan trọng, nhưng mà phim cổ trang lại hoàn toàn khác!
Có một số diễn viên rất thích hợp diễn phim hiện đại, có một số diễn viên lại rất thích hợp diễn phim cổ trang.
Ngoại trừ yếu tố thợ trang điểm, còn có yếu tố trang phục đạo cụ!
Ví dụ như Nhậm Gia Luân, diễn phim cổ trang, phải nói là vô cùng soái khí bức người, thật giống như thật sự từ cổ đại đi ra, thế nhưng khi hắn diễn phim hiện đại, lại không có chút nào anh tuấn, để mái tóc cắt ngang trán dày cộm, nhìn thế nào cũng giống con trai ngốc của địa chủ.
Trịnh Hiểu Long còn cố ý mời Dương Mịch, Tôn Lệ cùng Đặng Siêu làm giám khảo, nhưng lại bị ba người bọn họ khéo léo từ chối.
Tuyển diễn viên vốn là quyền lợi của nhà sản xuất và đạo diễn, bọn hắn tiến cử Triệu Lệ Dĩnh tới, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu nhúng tay quá nhiều, rất dễ gây ra phản cảm cho người khác.
Trịnh Hiểu Long thấy bọn họ 3 người đều cự tuyệt, ánh mắt thoáng qua một tia sáng, cũng không tiếp tục kiên trì.
Lần thử vai này do hắn và 3 phó đạo diễn chủ trì.
Còn về nhà sản xuất!
Bởi vì mấy diễn viên chủ chốt của bộ phim truyền hình này đã định, những nhân vật còn lại không quá quan trọng, cho nên nhà sản xuất cũng không phái người tới, bất quá để cho bọn hắn quay video toàn bộ quá trình, cuối cùng mới quyết định.
Triệu Lệ Dĩnh trước đó đã từng đóng qua rất nhiều bộ phim cổ trang, đối với trang phục cổ đại đã có chút nghiên cứu, cho nên nàng đã sớm rửa mặt sạch sẽ, sau đó mặc trang phục phi tần thời Thanh từ phòng thay đồ đi ra.
Còn 9 nữ diễn viên khác, có người chỉ riêng việc mặc quần áo đã luống cuống tay chân, có người còn phải vội vàng tháo trang sức các loại, ít nhất còn phải đợi thêm hơn 20 phút nữa.
Kỳ thật Triệu Lệ Dĩnh trông cũng rất xinh đẹp, chẳng qua tại Gia Lệ, nơi có nhiều mỹ nữ như mây, nàng không quá nổi bật.
Bây giờ Triệu Lệ Dĩnh mặc trang phục triều Thanh, chậm rãi đi tới, khiến cho tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.
Trên người nàng mặc bộ sườn xám phức tạp tinh xảo, khoác một chiếc áo lông chồn, trên cổ trắng như tuyết đeo một chuỗi trang sức tinh mỹ làm từ trân châu và bảo thạch, toát ra khí chất hoa lệ và tao nhã.
Bây giờ các nàng còn chưa xác định được nhân vật, cho nên trang phục là mặc ngẫu nhiên, vớ được bộ nào thì mặc bộ đó.
Nàng tuổi tác không lớn, nhưng thật giống như đã trải qua nhiều năm lắng đọng ở hoàng cung, giống như một vò rượu cũ sâu không lường được.
"Tiểu cô nương này thay đổi trang phục triều Thanh, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi!"
"Đúng vậy a, mới vừa rồi còn là bộ dáng ngây thơ hoạt bát, trong nháy mắt đã trở thành phi tần của hoàng thượng, khí chất này nắm rất chắc, xem ra nàng vẫn có chút tài năng!"
"Xem ra, lần này nàng nhất định có thể nhận được một vai trong bộ phim này!"
"Ôi, ta cũng không biết ta có thích hợp với phim cổ trang không, lần này hỏng rồi!"
Những nữ diễn viên kia nhìn thấy Triệu Lệ Dĩnh trong trang phục triều Thanh, mắt đều sáng lên.
Thế nhưng ai ngờ Trịnh Hiểu Long đi tới trước mặt Triệu Lệ Dĩnh, vòng quanh nàng mấy vòng, khẽ gật đầu nói: "Triệu Lệ Dĩnh, tính cách của ngươi như vậy không được. Nữ chính của bộ phim này là Tôn Lệ, ngươi như vậy sẽ đụng hàng với nàng, sẽ bị nhầm lẫn là Chân Hoàn thật và giả, tính cách của ngươi có thể hoạt bát hơn một chút, vui tươi hơn một chút!"
"A? Vui tươi hơn một chút?"
Triệu Lệ Dĩnh chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, lộ ra vẻ mặt vô tội, "Hoàng Thượng, thần thiếp không hiểu cái gì gọi là hoạt bát, cũng không hiểu cái gì gọi là vui tươi, chỉ biết hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt!"
Nói đến đây, nàng còn kéo cánh tay Trịnh Hiểu Long, làm nũng như tiểu cô nương.
Trong nháy mắt đó, cả người nàng trở nên linh động, ngay cả lông mày, con mắt, cái mũi, miệng đều trở nên sinh động có thần, giống như trẻ lại bảy, tám tuổi.
"Tê!"
Mọi người thấy một màn này, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nữ nhân này là yêu quái sao?
Từ vẻ đoan trang nghiêm túc vừa rồi đến thanh xuân sinh động, hồn nhiên ngây thơ, chỉ vẻn vẹn cần một giây!
Người này trời sinh là để ăn bát cơm diễn viên!
Trịnh Hiểu Long cũng đánh giá Triệu Lệ Dĩnh vài lần, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Triệu Lệ Dĩnh, không ngờ kỹ xảo của ngươi thật sự không tệ, tiếp theo sẽ xem bản lĩnh đọc lời thoại của ngươi thế nào."
Nói xong, hắn cầm lấy một tờ giấy từ tay một phó đạo diễn bên cạnh, đưa cho nàng.
"Cho ngươi 10 phút, đem đoạn lời thoại này học thuộc hết!"
"Vâng, Trịnh đạo!"
Triệu Lệ Dĩnh thấy mình nhận được sự khẳng định của Trịnh Hiểu Long, tinh thần phấn chấn, gật đầu lia lịa, vội vàng cầm lấy lời thoại.
La Mục nhanh chóng nhường chỗ của mình cho Triệu Lệ Dĩnh, để nàng ngồi xuống nghiên cứu kỹ lời thoại.
Hắn thấy Triệu Lệ Dĩnh vừa mới ra mặt, liền nhận được sự khen ngợi của Trịnh Hiểu Long và mọi người, trong lòng cũng từng đợt cao hứng.
Không hổ là nữ minh tinh đỉnh lưu tương lai của giới giải trí!
Diễn xuất này, ăn đứt 5 Dương Mịch!
Hắn dư quang bỗng nhiên liếc nhìn Đàm Tùng Vận bên cạnh, hơi sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Nếu như hắn không nhớ lầm, ở kiếp trước Đàm Tùng Vận đã từng diễn một vai trong 《 Chân Hoàn Truyện 》, mặc dù đất diễn không nhiều, nhưng mà diễn xuất cũng tương đối bùng nổ, vì sao kiếp này Đàm Tùng Vận không tham gia?
Chẳng lẽ là bởi vì 《 Cẩm Y Chi Hạ 》?
Hắn thuận miệng hỏi một câu, quả nhiên giống hệt như hắn đoán!
Đàm Tùng Vận đồng thời nhận được lời mời của hai bộ phim truyền hình 《 Cẩm Y Chi Hạ 》 và 《 Chân Hoàn Truyện 》, một bộ là vai nữ chính, một bộ là vai nữ phụ, hơn nữa trong đó có hơn 20 nữ diễn viên, rất khó tỏa sáng, cho nên nàng tại chỗ liền cự tuyệt.
Đối với lựa chọn của Đàm Tùng Vận, La Mục biểu thị ủng hộ!
Đổi lại là hắn, chắc chắn cũng sẽ lựa chọn 《 Cẩm Y Chi Hạ 》?
Dù sao 《 Cẩm Y Chi Hạ 》 mới là thời khắc huy hoàng của Đàm Tùng Vận, còn 《 Chân Hoàn Truyện 》 chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm.
Bỗng nhiên, Trịnh Hiểu Long đi đến bên cạnh La Mục, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ: "Tiểu Mục, có hứng thú diễn một vai trong bộ phim này của chúng ta không?"
La Mục: "????"
La Mục: "Trịnh đạo, trong phim này ngoại trừ lão sư Trần Kiến Bân, còn có nam nhân sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận