Cùng Mịch Tỷ Lĩnh Chứng Sau , Ta Chế Bá Ngành Giải Trí

Chương 18 : Chỗ của ngươi chính là nhà !!!

**Chương 18: Nơi nào có ngươi, nơi đó là nhà!!!**
La Mục thuận lợi giành chiến thắng, thay thế Khương Bân trở thành một trong hai mươi người mạnh nhất của chương trình "Ta vì Ca cuồng", xếp hạng tám.
Mọi chuyện sau đó diễn ra rất đơn giản.
Hắn chia sẻ đôi lời cảm nghĩ về chiến thắng, cúi đầu chào thật sâu khán giả tại trường quay và bốn vị ban giám khảo, sau đó xoay người rời khỏi sân khấu.
Buổi phát sóng trực tiếp tối nay cũng kết thúc tại đây.
Tuy nhiên, dù buổi trực tiếp đã kết thúc, cái tên La Mục vẫn không ngừng được vô số cư dân mạ.ng truyền tai nhau.
Tên của La Mục cũng nhanh chóng leo lên bảng hot search của các nền tảng lớn!
Hot search thứ nhất: La Mục với bài hát "Quá nhiều" làm nổ tung cả khán phòng, giành được số phiếu cao chưa từng có 5.362 phiếu!
Hot search thứ hai: La Mục lại là một đầu bếp? Tốt nghiệp ở Học viện nấu ăn Tân Đông Phương?
Hot search thứ ba: Người khác hát lại bản gốc của hắn, La Mục này quả có chút tài năng!
Trong top 10 bảng hot search, La Mục, một tiểu thịt tươi còn chưa ra mắt, đã chiếm giữ ba vị trí đầu. Trong ngành giải trí Hoa ngữ, chuyện này tuyệt đối hiếm có như phượng mao lân giác, cũng cho thấy từ hôm nay trở đi, cái tên La Mục sẽ được rất nhiều người ghi nhớ!
......
La Mục vừa trở về hậu trường, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Dương Mịch đã lao tới như một cơn gió, tháo cây đàn guitar trên lưng hắn xuống, sau đó tiện tay ném đi.
"Bành!"
Cây đàn guitar rơi xuống đất, phát ra một tiếng rên rỉ th.ố.n khổ.
"Mịch tỷ, cây đàn..."
La Mục biến sắc, vội vàng kêu lên.
"Ta đền!"
Dương Mịch trực tiếp chặn nửa câu sau của hắn lại, sau đó dang rộng hai tay, ôm chầm lấy La Mục, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, như sợ hắn sẽ chạy mất, còn áp mặt vào n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, rắn chắc của hắn, niềm vui sướng kia không sao che giấu được.
"Mục đệ đệ, ngươi vừa rồi hát hay quá, Mịch tỷ thật sự rất vui!"
Giọng nói của Dương Mịch bớt đi vài phần lạnh lùng và bá đạo, ngược lại thêm vài phần mềm mại, ngọt ngào, giống như một tiểu cô nương đang yêu cuồng nhiệt.
Trước khi cuộc thi diễn ra, trong lòng nàng hoàn toàn không chắc chắn, thậm chí còn có vài lần muốn từ bỏ!
Kết quả lão công bé nhỏ của nàng lại có một màn lội ngược dòng ngoạn mục!
La Mục lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, sợ làm hỏng, khiến Dương Mịch thất vọng, liền liên tục tung ra mấy chiêu lớn.
Ai ngờ hỏa lực lại hơi quá mạnh!
Hắn cúi đầu xuống, nhìn Dương Mịch yếu đuối, không x.ư.ơ.n.g trong l.ồ.ng n.g.ự.c, mỹ lệ động lòng người, gợi cảm xinh đẹp, một mảng lớn trắng như tuyết trước n.g.ự.c ẩn hiện, có cảm giác "còn ôm tì bà nửa che mặt", càng nhìn càng thêm quyến rũ, càng thêm mê hoặc.
Trên người nàng còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, như là sự hòa quyện của sữa tắm, dầu gội và mùi hương cơ thể nàng, như hoa lan, như xạ hương, không ngừng quấn quanh khoang mũi La Mục, đặc biệt dễ chịu.
La Mục chưa từng có bạn gái, làm sao chịu nổi sự thử thách này? Hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhiệt độ không khí xung quanh có chút cao, hơi thở trở nên dồn d.ậ.p, hơn nữa giống như đang bước đi trên mây, hai chân có chút như n.h.ũ.n ra.
Hắn cũng rất muốn giang hai cánh tay, ôm Dương Mịch vào lòng, nhưng cơ thể lại như bị bất động, không thể nhúc nhích.
"Mịch tỷ, đây là việc ta, nên, làm!"
Hắn nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn trả lời.
"Khụ khụ!"
Không biết qua bao lâu, Diệp Trinh cuối cùng nhịn không được, liên tục ho khan mấy tiếng.
Dương Mịch lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ôm La Mục trong n.g.ự.c, dáng vẻ thân m.ậ.t vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng dưng ửng hồng, hơn nữa ngay cả x.ư.ơ.n.g quai xanh tinh xảo và hai tai đều đỏ bừng, lộ ra vẻ càng thêm đáng yêu, kiều diễm!
Ta vừa rồi làm cái gì?
Ta sao vừa nhìn thấy Mục đệ đệ, cơ thể liền không chịu k.h.ố.n.g chế?
Ta sao có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy trước mặt những người khác?
Bất quá dáng người Mục đệ đệ thật tốt, tám múi cơ bụng sờ vào xúc cảm thật tuyệt vời!
Lần sau phải sờ kỹ hơn mới được!
Nghĩ tới đây, nàng lưu luyến không rời buông La Mục ra, khẽ ho khan mấy tiếng: "Hắn là đệ đệ ta, hắn giành được quán quân của cuộc thi này, ta là tỷ tỷ, ôm hắn một cái rất hợp lý a?"
"Rất hợp lý sao?"
Diệp Trinh nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ nói.
"Ân?"
Dương Mịch nhíu mày, trong nháy mắt chính là một cái nhìn đầy t.ử k.h.í.
Diệp Trinh lập tức bị dọa sợ, vội vàng gật đầu nói: "Hợp lý, nhất định phải hợp lý!"
Trần Lỵ Lỵ, N.h.i.ế.p Thi Nhã, Tằng và Nhiệt Ba 4 người đứng thẳng người, liên tục gật đầu nói: "Quá hợp lý!"
"Vậy thì đúng rồi!"
"Mục đệ đệ, cuộc thi kết thúc, chúng ta nên đi thôi!"
Dương Mịch chào hỏi Tằng và Nhiệt Ba, sau đó ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c, hai tay vẫn ôm trước n.g.ự.c, bước đi với dáng vẻ "lục thân không nhận", hướng ra ngoài.
"Vâng, Mịch tỷ!"
La Mục vẻ mặt cưng chiều nhìn bóng lưng xinh đẹp, yêu kiều của nàng, cười lắc đầu, đi theo phía sau hắn.
Những người khác nhìn bóng lưng hai người rời đi, không nhịn được lau mồ hôi lạnh.
Nhà ai chị chị em em lại cho ăn cơm và ôm ấp như vậy?
Là hai người bọn họ quá mức tân tiến, hay là chúng ta lạc hậu?
"Dương Mịch này quá đáng giận?"
Trần Lỵ Lỵ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dậm chân, thở phì phò kêu lên, "Rõ ràng chỉ là một chương trình tạp kỹ rác rưởi, nàng, nàng lại ném ra một ca vương, có phải đ.i.ê.n rồi không?"
Diệp Trinh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt đen lại, khóe miệng liên tục giật mấy cái.
Chương trình tạp kỹ rác rưởi?
Sao ta lại cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, muốn đ.á.n.h người vậy chứ?
......
La Mục và Dương Mịch rời khỏi tòa nhà ghi hình, đã là chín giờ rưỡi tối, sắc trời đã tối sầm. Gió đêm nhẹ nhàng thổi đi cái nóng bức, mang đến sự mát mẻ vô hạn, tâm tình càng thêm tốt đẹp.
Dương Mịch thấy thời gian không còn sớm, cau mày, ngẩng đầu nhìn La Mục, hỏi dò: "Mục đệ đệ, bây giờ trời đã không còn sớm. Ngươi nói xem chúng ta nên đi đâu đây?"
"Ta có 3 lựa chọn, thứ nhất, ta ở gần đây còn có một căn nhà, chỉ có điều đã lâu không quét dọn, bên trong có thể có người ở hay không, tạm thời không rõ ràng, thứ hai, chúng ta có thể đến kh.á.ch sạn đặt một phòng, thứ ba, chúng ta trở về Nhạc An thị, nhưng lái xe cần hơn một giờ!"
"Mịch tỷ, kỳ thực đi đâu không quan trọng!"
La Mục mỉm cười, "Bởi vì nơi nào có ngươi, nơi đó là nhà!"
Nhà?
Tâm thần Dương Mịch khẽ rung động.
Nàng đã rất lâu không nghe thấy từ này.
Bởi vì nơi nàng ở gọi là nhà ở, không gọi là nhà.
Nàng kiễng chân, đưa tay sờ lên mái tóc ngắn đen nhánh, nồng đậm của hắn, cười nói tự nhiên: "Mục đệ đệ, bây giờ gan của ngươi càng ngày càng lớn, dám trêu chọc tỷ tỷ?"
"Mịch tỷ, ta nói đều là lời thật lòng..."
La Mục vội vàng giải t.h.í.c.h.
"Ta rất t.h.í.c.h, sau này phải thường x.u.y.ê.n nói, mỗi ngày đều nói, biết không?"
Dương Mịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn chăm chú hắn, cười đến mức vô cùng rạng rỡ, vui vẻ. (editor: ngọt xỉu)
Bạn cần đăng nhập để bình luận