Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3341: Ám Dạ Tử

Nam tử trung niên, vĩ đai như núi.

Khi hắn hiện thân, trân tự trong thiên địa liền hoá thành những vệt sáng xuất hiện ở dưới chân hắn.

Toàn trường đều xôn xao.

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Trật tự thiên địa nằm dưới chân trung niên kia?

- Làm sao có thể?

- Nam tử này rốt cuộc là ai?

- Kim thế cảnh đỉnh phong chi cảnh có mạnh như vậy sao?

- Kim thế cảnh đỉnh phong tuyệt đối không có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.

- Không sai, có thể khiến đại đạo cúi đầu chỉ có cảnh giới trong truyền thuyết kia mà thôi.

- Chúa Tể cảnh, ngươi đừng nói với ta rằng trung niên trước mắt là Chúa Tể đấy.

- Vị này có lẽ chỉ mới đặt một chân đến Chúa Tể cấp mà thôi.

- Còn có cảnh giới này nữa sao?

- Không biết.

Khi mọi người ở đây đang thảo luận, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ đôi mắt.

- Ngươi . . . Ngươi là ai?

Cặp mắt kia chấn động.

Phải biết ở cái cảnh giới Kim Thế cảnh đỉnh phong, hắn đã đi rất rất xa, nhưng nam tử trung niên này vẫn có năng năng lực trấn áp hắn.

Đây là chuyện hầu như không thể nào.

- Tần Thương Hải.

Nam tử trung niên lãnh đạm nói.

- Không đúng, ngươi không phải là tu sĩ thiên hà Hồn Thiên chúng ta.

Cặp mắt kia rất nhanh đã nhìn ra được điểm khác biệt.

- Thiên địa đại đạo không phải quy phục ngươi, mà là ngươi cưỡng ép trấn pá thiên địa đại đạo.

Trấn áp thiên địa đại đạo.

Tần Thương Hải phải kinh diễm đến mức nào chứ?

- Việc ta có phải là tu sĩ của thiên hà Hồn Thiên hay không rất quan trọng sao?

Tần Thương Hải nói xong rồi chỉ Diệp Hạo nói.

- Ngươi chỉ cần biết, ngươi muốn đối phó hắn, ta sẽ đối phó với ngươi.

Con mắt kia trầm mặc mootj hồi liền phát ra tia chấn động.

- Chuyện của thế hệ trẻ cứ để thế hệ trẻ giải quyết.

- Được.

Tần Thương Hải gật đầu một cái.

Thế hệ trẻ tranh phong, Tần Thương Hải không thể nhúng tay vào.

Thực tế Tần Thương Hải cũng không cảm thấy trong thế hệ trẻ này ai có thể là đối thủ của Diệp Hạo.

Xoát!

Tần Thương Hải nói xong, một thanh niên thân mặc áo bào xám lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở giữ không trung.

Tròng mắt hắn sáng hơn vì sao, từng sợi tóc của hắn còn sáng hơn cả vàng, chấn động trên người hắn có thể so với đại năng của chư thiên.

- Diệp Hạo, ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên mặc áo bào xám nói.

- Đế Cơ kêu ngươi đến đây?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Không sai, ngươi muốn khiêu chiến Đế Cơ, trước tiên ngươi phải qua cửa ải của ta.

Thanh niên áo xám gật đầu một cái.

Các tu sĩ ở đây phảng phất như đã nghe được một chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Cái gì?

Diệp Hạo muốn khiêu chiến Đế Cơ?

Chẳng lẽ hắn không biết Đế Cơ là chính là đệ nhất chí tôn hàng thật giá thật sao?

Phải biết cho dù là người đứng thứ hai cũng tự nhận còn lâu mới có thể bằng được Đế Cơ.

Sao Diệp Hạo có thể dám?

Nhưng mọi chuyện trước mắt khiến bọn hắn cũng cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.

- Ám Dạ Tử.

- Vị này không phải người đứng thứ ba trong Chí Tôn bảng, Ám Dạ Tử đấy chứ?

- Có khả năng.

- Trời ạ, không ngờ Ám Dạ Tử lại tới khiêu chiến Diệp Hạo.

- Nếu Diệp Hạo đánh bại Ám Dạ Tử, Đan các chúng ta ở Đệ Bát vực này ai dám trêu chọc chứ?

- Khó lắm.

Lúc mọi người đang thảo luận, thân ảnh Ám Dạ Tử đột nhiên biến mất.

Đột ngột biến mất.

Không có một chút dấu vết.

- Hừ.

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng.

Hai con mắt hắn loé ra ánh sáng còn chói mắt hơn cả mặt trời,

Vô Thượng mâu!

Thân ảnh của Ám Dạ Tử lập tức bị ép buộc xuất hiện ở giữa không trung.

Oanh!

Ngay khi Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh của Ám Dạ Tử, hắn liền luân động nắm đấm đánh tới Ám Dạ Tửu.

Diệp Hạo không sử dụng tu vi thiên hà Hồn Thiên, bởi vì tu vi thiên hà Hồn Thiên của hắn vẫn còn ở Tương Lai cảnh trung kỳ, mà tu vi của Ám Dạ Tử lại là Tương Lai cảnh cao cấp, đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo lại sử dụng đại đạo của thiên hà Cửu Thiên.

Vô Thượng quyền như bẻ cành khô, dù phía trước có là thứ gì, tất cả đều bị xoá sổ.

Trên mặt Ám Dạ Tử tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Lúc đầu hắn cảm thấy hắn còn có thể đấu với Diệp Hạo vài chiêu, nhưng còn chưa qua hai chiêu hắn đã bị đả thương nặng.

Đúng.

Hắn bị trọng thương.

Dù trong lúc vội vàng Ám Dạ Tử đã vận dụng rất nhiều laoij bí thuật, nhưng dưới độ khủng bố của Vô Thượng quyền, Ám Dạ Tử phát hiện mình tránh không thể tránh, né cũng không thể né được.

Phốc!

Ám Dạ Tử lảo đảo lui về phía sau đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Hạo thu hồi nắm đấm.

Hắn lãnh đạm nhìn Ám Dạ Tử.

- Giữa ta và ngươi chênh lệch quá lớn.

Trên mặt Ám Dạ Tử lúc xanh lúc tắng, cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn bùi ngùi thở dài một hơi nói.

- Có lẽ chỉ có kinh tài tuyệt diễm như Đế Cơ mới có thể ngăn lại ngươi.

Vừa rồi Ám Dạ Tử cơ hồ đã vận dụng toàn bô thủ đoạn, thế nhưng bên Diệp Hạo vẫn trong trạng thái mặt không đỏ tim không đập.

Thế thì còn đánh làm gì nữa?

Hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Cứ tiếp tục đánh, ngoại trừ tự rướt lấy nhục ra thì không còn khả năng khác.

Toàn trường đều xôn xao.

Cái gì?

Ám Dạ Tử đứng thứ ba Chí Tôn bảng chỉ mới hai chiêu đã bị Diệp Hạo đả thương nặng?

Chuyện này thật sự nói ra ai tin chứ?

Đan các.

Giữa đám người, một lão giả người mặc tăng bào chỉ vào Diệp Hạo ở giữa không trung nói.

- Ngươi nhờ ta giúp hắn giải trừ nguyền rủa?

- Đúng vậy.

Hồng Nguyệt gật đầu.

Nghe vậy khoé miệng lão giả giât giật mấy cái.

- Nguyền rủa trên người hắn không thể chạm vào.

- Ngươi là Cổ Phật Kim Thế cảnh trung kỳ cơ mà?

Hồng Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Chẳng lẽ lấy tu vi của ngươi còn không thể làm được?

- Bên cạnh hắn còn có Kim Thế cảnh đỉnh phong đấy.

Lão giả cười khổ nói.

- Chuyện mà ngay cả hắn còn làm không được, ngươi cảm thấy ta có thể làm được sao?

Quả thật lão giả này là Cổ Phật.

Nhưng hắn cũng biết tự lượng sức mình.

Nguyền rủa trên người Diệp Hạo hắn không có năng lực, cũng không có tư cách đi giải.

- Nhưng mà. . . .

Hồng Nguyệt còn đang định nói lại bị lão giả cắt đứt.

- Chẳng mấy chốc nữa thôi đại kiếp sẽ tới, ngươi có muốn đi theo ta tu hành không?

- Ta . . . .

Hồng Nguyệt trầm mặc xuống.

- Không phải ngươi muốn đi theo hắn đấy chứ?

Lão giả chỉ Diệp Hạo nói.

- Ta quả thật có ý này.

Hồng Nguyệt gật đầu một cái.

Lão giả lập tức gấp gáp.

- Ngươi có tuệ căn, tương lai tu vi chắc chắn sẽ vượt qua ta, nhưng nếu ngươi đi theo hắn, ngươi cảm thấy tu vi của ngươi có thể đạt tới Tương Lai cảnh không?

- Ý của ngươi là tương lai ta có thể đạt tới Kim Thế cảnh trung kỳ?

Hồng Nguyệt chấn động.

Kim Thế cảnh trung kỳ.

Cho dù là ở thiên hà Hồn Thiên cũng thuộc hàng cường giả.

- Mạch của chúng ta đời sau mạnh hơn đời trước, yên tâm đi, tu vi của ngươi nhất định sẽ vượt qua ta.

Lão giả kia lấy ngữ khí hết sức nghiêm túc nói.

Hồng Nguyệt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Vậy ta tin ngươi một lần.

- Nếu như thế, chúng ta đi thôi.

Lão giả kia vung ống tay áo lên mang theo Hồng Nguyệt rời khỏi Đan các.

Khi Hồng Nguyệt rời đi, Diệp Hạo đăm chiêu nhìn theo hướng của Hồng Nguyệt.

Nhưng hắn cũng không nói gì.

Hắn nhìn ra được lão gỉa kia là cao nhân đã đắc đạo, Hồng Nguyệt đi theo hắn cũng tìm được tạo hoá thiên địa.

- Diệp chí tôn.

Lúc Diệp Hạo hạ xuống từ giữa không trung, Chu Cao Đức cung kính gọi.

Chí tôn đấy.

Đan các có một chí tôn cũng đủ để xưng bá Đệ Bát vực, huống chí Diệp Hạo còn không phải là chí tôn bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận