Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1026: Cường giả Yêu Tộc

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------------------

Vừa nói xong, Diệp Hạo đá trung niên một cước bay xa mấy chục mét.

Miệng trung niên phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy oán độc, lặng yên xoay người bỏ đi.

Những tu sĩ còn lại định đi ra nhưng thấy vậy sao còn dám ra nữa?

Vừa rồi, Diệp Hạo không chỉ nói đối với trung niên kia.

Cẩn thận nghĩ lại thì thật có chuyện như vậy.

Thân phận của Diệp Hạo cho dù Các Chủ Tứ Đại Phân Các cũng thấp hơn một chút, có thể nói, cho dù cường giả Tiên Tôn đến cũng không có tư cách mời hắn. Mà những Tiên Tôn kia phái thuộc hạ đến mời vì muốn khi dễ tiểu bối.

Diệp Hạo đi về nơi xa, hắn chú ý thấy những thám tử đang âm thầm ẩn nấp cũng dần dần rời đi.

Chưa đi được bao xa, một trung niên trên mặt đầy râu lao về phía Diệp Hạo. Hắn đang chuẩn bị xuất thủ thì một Tướng Sĩ mặc khải giáp bỗng nhiên xé rách không gian đứng trước mặt hắn. Trong tay tướng sĩ cầm một thanh Thanh Đồng Chiến Kiếm bức lui trung niên kia.

- Ngươi muốn làm gì?

Tướng sĩ kia lạnh lùng nói.

- Ngươi là Diệp Hạo hả?

Trung niên đầy râu quai nón kia nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo hơi gật đầu:

- Không sai.

- Ngươi đi theo ta một chuyến được không?

- Không rảnh.

- Vậy thì đắc tội.

Trung niên kia nói đến đây đánh một quyền tới tướng sĩ, đồng thời cánh tay áo cũng hắn cũng phá toái theo, có thể nhìn thấy trên cánh tay của hắn đầy những hoa văn cổ, những hoa văn này lóe ra từng đạo lôi điện cùng năng lượng cấm kỵ.

Chiến kiếm trong tay tướng sĩ phát ra kim quang vô cùng vô tận, một kiếm chém ra giống như có thể hội tụ lực lương của Cửu Thiên Thập Địa.

Cả hai giữa không trung, trong sát na hai người va chạm vào nhau, sắc mặt tướng sĩ khẽ biến, bởi vì chiến kiếm trong ty hắn bị xé rách.

- Nhục thân chi lực thật khủng khiếp.

Tướng sĩ kinh ngạc nói.

- Thiên Tứ Thập Tam, có vẻ ngươi không bắt được tên to con này rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói trêu chọc vang lên giữa không trung.

- Thiên Tứ Thập Nhị, đừng có đứng một bên nói mát được không?

Tướng sĩ kia tức giận nhìn hư không nói.

Sau một khắc, chỗ tướng sĩ kia nhìn xuất hiện một tướng sĩ mặc khải giáp, khác biệt là khí tức tướng sĩ này đáng sợ hơn.

- Hộ Vệ Thiên Cấp.

Trong đầu Diệp Hạo nhớ đến bốn chữ này.

Tổng Hội Luyện Đan nuôi dưỡng hai đội hộ vệ có sức chiến đấu cường hoành.

Trong đó, Hộ Vệ Thiên Cấp toàn bộ đều là cường giả Tiên Tôn, mà Hộ Vệ Địa Cấp toàn bộ là cao thủ Tiên Chủ, Diệp Hạo không ngờ Luyện Đan Các lại phải hai Hộ Vệ Thiên Cấp bảo vệ mình.

Thanh Đồng Chiến Kiếm trong tay Thiên Tứ Thập Nhị chỉ về phía trung niên.

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai? Nếu bây giờ ngươi rút lui… mẹ nó, ngươi tự tìm đường chết.

Thiên Tứ Thập Nhị tức giận đấm một quyền tới trước.

Mất hết mặt mũi, hắn sử dụng toàn bộ thực lực Thanh Đồng Chiến Kiếm trong tay cũng phát ra âm thanh kiếm ngân “oong oong”, một kiếm chém ra như ngàn vạn đạo kiếm quan phá nát không gian trước mặt.

Thứ hạng của Thiên Tứ Thập Nhị cao hơn đã nói rõ vấn đề.

Thiên Tứ Thập Nhị sử dụng Yên Diệt Kiếm Quyết.

Một kiếm chém ra, không gian yên diệt.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng gầm nhẹ vang lên từ trong không gian. Sau đó, một lực lượng kinh khủng như vực sâu đánh mạnh lên người hắn, dù Thiên Tứ Thập Nhị đã vội dùng chiến kiếm chắn trước ngực nhưng vận bị đánh lui lại mấy chục mét.

- Yêu Khí.

- Yêu Chi Lực thật bá đạo.

- Trung niên kia là Yêu Tộc.

- Yêu Tộc cũng dám xuất hiện trong Long Thành? Ta nghĩ hắn chán sống rồi.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Trung niên kia đang chuẩn bị xuất thủ bắt Diệp Hạo thì bị Thiên Tứ Thập Nhị cưỡng ép bức lui, nháy mắt đó, một đám tu sĩ xuất hiện bao vây hắn lại.

- Xuất thủ.

Trung niên kia nhìn thấy một đám tu sĩ bao vây bản thân, sắc mặt khó coi hơn.

Hắn không biết ngay khi Diệp Hạo xuất hiện ở cửa ra Luyện Đan Các, những thám tử kia đã thông báo cho chủ nhân bọn họ.

Chủ nhân của những thế lực kia ngay lập tức chạy đến, dù sao không phải ai cũng ngu như Vĩnh An Hầu a?

Mười mấy Tiên Tôn cùng xuất thủ, tràng diện cực kỳ rung động.

Dù trung niên có thực lực rất cường hoành nhưng qua đợt công kích thứ nhất vẫn bị thương, đợt công kích thứ hai thì phun ra máu tươi, nhìn thấy đợt công kích thứ ba sắp đánh đến, một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch cuống quít chạy tới.

- Dừng tay.

Đám người Thiên Tứ Thập Nhị không hẹn cùng dừng lại.

Thiếu nữ kia đẩy đám người ra, chạy tới bên cạnh trung niên:

- Hùng bá, ai bảo người đến Long Thành?

Sắc mặt trung niên kia đại biến nói:

- Ai bảo ngươi tới đây?

- Hùng bá bá, ngươi có thể tới sao ta lại không thể tới?

Thiếu nữ kia nói đến đây, trong mắt đau lòng nói:

- Hùng bá bá, ngươi có đau hay không?

Bàn tay nhỏ của nàng không dám đụng vào vết thương trên người trung niên, sợ làm hắn bị đau.

- Ta chỉ là một hạ nhân, tiểu thư người chính là thiên kim thân thể a.

Trong mắt trung niên đầy cảm động nói:

- Lão nô không đáng tiểu thư làm như vậy.

- Bộ tộc ta đã sớm diệt tuyệt, ngươi là người thân duy nhất của ta.

Thiếu nữ kia nhẹ lắc đầu.

Sắc mặt thiếu nữ cực kỳ trắng, còn chưa nói được mấy câu đã ho khan liên tục, nàng vội vàng lấy khăng tay che miệng lại, đợi khi hết ho, trên khăn tay đã tràn đầy máu tưới đỏ thẫm.

Nhưng tướng mạo của cô dung hai từ - cực phẩm.

Băng cơ ngọc cốt, tuyệt thế mỹ nhân.

Nói đến đây, thiếu nữ đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp đầy sương lạnh:

- Ta không cho phép các ngươi tổn thương Hùng bá của ta.

- Ngươi cảm thấy chỉ với tu vi Tiên Chủ Cảnh có thể chống được nổi chúng ta?

- Còn nữa, ngươi cảm thấy hôm nay có thể rời khỏi đây sao?

- Chúng ta sẽ không vì ngươi là nữ tử mà dừng tay đâu.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

- Giết chết hai người bọn họ được rồi.

Thiên Tứ Thập Nhị và những cường giả Tiên Tôn nói đến đây cùng nhau ra tay.

- Băng Kiếm Quyết.

- Thông Tí Quyền.

- Lan Hoa Chỉ.

Hơn mười thần thông giống như pháo hoa đánh về phía thân thể mãnh mai của thiếu nữ Yêu Tộc kia.

Cô đứng im nhìn một cảnh trước mặt, khóe miệng lộ ra nồng đậm đắng chát.

Nàng không cam tâm!

Năm đó, huyết mạch của nàng cao quý cỡ nào? Đáng tiếc bởi vì một số phản đồ bán đứng làm cho tinh anh cao thủ trong tộc chết hầu như không còn, đến hiện tại chỉ còn lại một mình nàng.

Nhìn thấy thần thông đầy trời đánh tới mình, Không Nhi ý thức được từ hôm nay bộ tộc của cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Tam Trọng Thiên.

Mà lúc này, một cánh tay ôm cô vào trong ngực, sau đó thần thông đầy trời trong khoảnh khắc dừng lại, sau một khắc tan biến theo mây khói.

Trái tim Không Nhi đập mạnh một chút, sau đó mới từ từ nhìn người đang ôm mình, đập vào mắt cô là một thanh niên đang mỉm cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận