Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2759: Về Sau Đi Theo Ta

- Ta biết, nhưng thực lực của ta yếu như vậy, không bị thiếu niên chí tôn khác giết chết đã tốt lắm rồi.

Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Tất Xuân nắm y phục thật chặt, bất an nói.

Khóe miệng Nguyệt Hoa lập tức co lại.

Tất Xuân coi hắn thành loại người nào?

- Chúng ta giúp ngươi tăng xếp hạng lên.

Lúc này Diệp Hạo đứng ra mở miệng nói.

- Thật sự?

Tất Xuân khiếp sợ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta là Diệp Hạo, Thần vực.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Xếp hạng của chúng ta đã đủ, cho nên cũng không ngại tạo cơ hội cho ngươi.

- Tạ, đa tạ, đa tạ.

Tất Xuân vội vàng nói.

- Ngươi không cảm ơn ta sao?

Nguyệt Hoa bất mãn nói.

Tất Xuân giống như một con thỏ con bị giật mình chạy đến sau lưng Diệp Hạo. Coi Diệp Hạo trở thành ô dù.

Khuôn mặt Nguyệt Hoa càng đen thêm.

Đám người Lê Tư đều nở nụ cười.

Sau đó một nhóm năm người lại tiếp tục đi vào trong sa mạc.

Đi được nửa ngày, bọn họ đột nhiên nghe được âm thanh đánh nhau.

- Đi, đi xem một chút.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Lấy đội hình của Diệp Hạo hiện giờ, chỉ cần không gặp phải quá nhiều thiếu niên chí tôn vẫn có thể ứng phó được.

Một nhóm năm người xông tới tầm mười dặm đã thấy sáu thanh niên đang đánh một thiếu nữ.

Y phục trên người thiếu nữ kia cũng sắp bị phá nát. Hiển nhiên sáu thanh niên này đang trêu đùa thiếu nữ kia. Bởi vì thực lực của bọn họ dễ dàng là có thể tiêu diệt được thiếu nữ.

- Cứu mạng.

Thiếu nữ kia hướng về Diệp Hạo cầu cứu.

Sáu thanh niên không hẹn mà cùng ngừng lại. Bọn họ khá kiêng kỵ nhìn đám người Diệp Hạo. Dù sao bên phía Diệp Hạo cũng có năm người.

- Các ngươi muốn gì?

Một thanh niên trong đó nói.

- Dù nơi đây vốn mạnh được yếu thua, nhưng các ngươi cũng không nên nhục nhã nàng như vậy.

Diệp Hạo chỉ vào nữ tử kia nói.

- Đây là chuyện của chúng ta.

Thanh niên kia trầm giọng nói.

- Giết.

Không hề có lời thừa thãi nào, Diệp Hạo luân động nắm đấm đánh tới thanh niên kia.

Ba người Nguyệt Hoa, Lê Tư, Tiểu Lục tách ra chọn một thanh niên rồi phóng tới.

Tất Xuân do dự một chút nhưng cũng cắn răng ngăn cản một thanh niên.

Bịch một tiếng Diệp Hạo đã đánh bay người thanh niên kia, khi Diệp Hạo đang chuẩn bị kết thúc tính mạng của hắn, bỗng một thanh niên khác đâm tới giữa lưng Diệp Hạo.

Hai con mắt Diệp Hạo lóe lên ánh mắt sắc lạnh.

Thiên nhãn!

Ánh mắt đan xen lẫn nhau hóa thành một tấm lưới lớn giam cầm thanh niên kia ở giữa không trung.

Thanh niên bị Diệp Hạo đánh trọng thương trước đó hoảng sợ khi thấy một màn như vậy. Hắn không cần suy nghĩ mà ngay lập tức đào tẩu.

- Muốn đi?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Diệt Hồn đao!

Thân thể người thanh niên kia run lên rồi vô lực rơi xuống phía dưới.

Diệp Hạo tiến lên, một đao kết thúc tính mệnh của người thanh niên kia. Ngay sau đó hắn đi tới trước mặt người thanh niên bị giam cầm.

- Tiễn ngươi lên đường.

Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Quyền!

Một quyền!

Chỉ một quyền đã đánh thiếu niên chí tôn kia thành mảnh vỡ. Bốn vị thanh niên còn dư lại đều bị hù dọa. Bọn họ chưa từng gặp người nào bá đạo đến như vậy.

Ở trong trí nhớ bọn hắn, chỉ có chín vị kia mới có thực lực này.

Thiên nhãn!

Ngay sau đó Diệp Hạo vận dụng Thiên nhãn chi thuật không chế bốn vị thanh niên còn lại. Dưới sự trợ giúp của Diệp Hạo, đám người Tiểu Lục rất nhanh đã có thể tiêu diệt bốn tên đó.

Lúc này Diệp Hạo đi tới bên người cô gái kia, hắn cởi ra áo ngoài rồi khoác lên trên người thiếu nữ.

- Ngươi không sao chứ?

Ánh mắt thiếu nữ kia lộ ra một tia cảm động.

- Cảm tạ.

- Tiện tay mà thôi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi là ai?

Lúc này Nguyệt Hoa đi tới.

Thiếu nữ kia trốn qua bên người Diệp Hạo.

Khóe miệng Nguyệt Hoa co lại.

- Ta đáng sợ như thế sao?

Trên mặt thiếu nữ kia tràn đầy lúng túng.

- Được rồi, ta giúp ngươi chữa thương.

Diệp Hạo nói xong hai tay liền kết ấn.

Sau khi đan ấn thành hình liền đập vào trên người thiếu nữ kia.

Thương thể trên người thiếu nữ kia rất nhanh đã khôi phục lại được.

- Ngươi là đan sư?

Thiếu nữ kia tò mò hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta cũng đan sư.

- Ngươi không phải đến từ Đan vực đấy chứ?

Diệp Hạo hỏi dò.

- Đúng vậy.

- Ngươi chính là người có đại danh đỉnh đỉnh, Đan Linh?

Lúc này Tất Xuân xông tới hỏi.

- Làm sao ngươi biết?

- Ta đến từ Minh vực.

- Minh vực? Khó trách.

Đan Linh lập tức hiểu rõ vì sao Tất Xuân lại biết mình?

Thật sự là do Minh vực và Đan vực quá gần. Vì vậy hai nền văn mình cũng thường xuyên giao lưu với nhau.

- Đan Linh, xếp hạng của ngươi cũng khá thấp.

Diệp Hạo nhìn xếp hạng của Đan Linh, phát hiện ra nàng còn đứng dưới bốn ngàn.

- Sức chiến đấu của ta hơi tệ.

Đan Linh ngượng ngùng nói.

- Nếu ngươi không chê có thể đi theo ta.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- A.

Khắp khuôn mặt Đan Linh đều đỏ ửng lên.

- Chuyện này…chuyện này…

- Có chuyện gì khó xử sao?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Chuyện này ta phải hỏi phụ thân ta đã.

- Phụ thân ngươi cũng ở đây?

Diệp Hạo giật mình.

Một văn minh không phải chỉ phái một thiếu niên chí tôn sao?

- Phụ thân ta ở Đan vực?

- Ngươi có thể liên lạc với phụ thân ngươi?

- Không thể.

- Vậy sao ngươi còn phải hỏi phụ thân của ngươi?

- Chuyện này…chúng ta ở chung một chỗ, không hỏi ý kiến của phụ thân ta cũng thật không tốt lắm.

Khi nói ra câu này, Đan Linh cực kỳ thẹn thùng.

Toàn thân Diệp Hạo đều hoang mang.

Chuyện này có liên quan gì?

- Ta hiểu rồi.

Lúc này Tất Xuân mới ngộ ra nói.

- Cái gì?

Diệp Hạo nhìn về phía Tất Xuân.

Tất Xuân cười khanh khách lên.

- Đan Linh, ngươi hiểu lầm ý của Diệp công tử rồi.

- Hiểu lầm?

Đan Linh không hiểu.

- Diệp công tử nói ngươi đi theo hắn, ý hắn là muốn giúp ngươi khống chế đối thủ, sau đó để ngươi giết, dùng cách này để tăng xếp hạng.

Tất Xuân vừa cười vừa nói.

Đan Linh quýnh.

Lúc này Diệp Hạo mới biết câu nói của mình cũng có thể hiểu theo nghĩa khác.

- Ta không quan tâm.

Khiến Diệp Hạo kinh ngạc rằng Đan Linh lại nói câu này.

- Ngươi vừa rồi đã nói ta đi theo ngươi.

- Sao ngươi có thể như vậy được?

Diệp Hạo cấp bách.

- Dù sao đi nữa sau này ta sẽ đi theo ngươi.

Đan Linh nói xong lập tức khoác lên cánh tay Diệp Hạo.

Nguyệt Hoa cũng có cảm giác ngơ ngác.

- Muội tử, ngươi có thể đi theo ta cũng được.

Đan Linh nhìn Nguyệt Hoa một cái.

- Ngươi không được.

- Vì sao?

- Quá xấu.

Nguyệt Hoa lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ.

- Ta xấu xí chỗ nào chứ?

- Dù sao ta cũng thấy ngươi xấu xí.

Rõ ràng Đan Linh đang trắng trợn nói lời bịa đặt. Nếu bàn về tướng mạo, mười Diệp Hạo cũng không thể so được với Nguyệt Hoa.

- Diệp Hạo, ta muốn quyết đấu với ngươi.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Ta...

Nguyệt Hoa đang định nói bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

Sắc mặt thay đổi lúc này còn có đám người Đan Linh. Bởi vì phía xa đi tới hai mươi thiếu niên chí tôn.

Hai mươi thiếu niên chí tôn này, ai ai cũng có khí tức cực kỳ cường đại. Lúc bọn họ đi tới, không gian gần đó đều bị vặn vẹo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận