Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1202: Kim Cương Tôn Thể

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Toàn trường xôn xao!

Lúc Diệp Hạo vung ống tay áo lên toàn trường Tu Sĩ mới chú ý tới.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới một động tác đơn giản như thế đã phế đi Thiên Kiêu không ai bì nổi Dư Nguyên Hâm.

Bọn họ không thấy bất kỳ ba động nào, cũng không cảm nhận được bất kỳ quỹ tích gì.

Bọn họ rõ ràng chuyện này có ý nghĩa gì?

Tu vi của Diệp Hạo cao hơn bọn họ rất nhiều.

Chung Thần Tú cũng giật nảy mình.

Hắn rất rõ ràng thực lực của bản thân.

Dù tu vi bản thân cao hơn so với Dư Nguyên Hâm hai cảnh giới, nhưng chiến lực lại không bằng đối phương?

Nhưng ở trước mặt Diệp Hạo thì sao?

Dư Nguyên Hâm giống như giun dế.

Những năm này, tin đồn Diệp Hạo chết đi ngày càng nhiều, ngay cả nội bộ Đông Tiên Điện cũng có rất nhiều người nói vậy. Hắn đã từng bởi vì loại chuyện này răn dạy qua không ít Đệ Tử, nhưng kết quả bị Đông Lâm nhất mạch chèn ép.

Mà theo thời gian đưa đẩy ngay cả Chung Thần Túc cũng cảm thấy Diệp Hạo có lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao Diệp Hạo không khả năng nhiều năm như vậy mà không có một chút tin tức.

- Diệp Tông Chủ.

Chung Thần Tú giật mình nói.

- Chẳng qua là một Thiên Kiêu mà thôi, phế đi cũng chẳng sao.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Nghe như thế cũng khiến Chung Thần Tú không biết nên nói cái gì.

Hắn biết rõ Diệp Hạo là một Cự Đầu.

Trong lòng Cự Đầu, Thiên Kiêu có lẽ không tính là gì, vấn đề là Dư Nguyên Hâm lại là cao thủ thứ hai trong Tông Môn.

- Nói cho ta nghe Đông Tiên Điện xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo nói tiếp.

- Đông Tiên Điện những năm này…

Nói đến đây Chung Thần Tú trầm mặc lại.

- Ngươi kiêng kị Đông Lâm?

Diệp Hạo hỏi lại.

- Lúc này, Đông Tiên Điện đã không phải Đông Tiên Điện như trước kia nữa.

Chung Thần Tú khổ sở nói.

- Nghe nói Trưởng Lão Đan Thanh bị Đông Lâm phế tu vi?

- Đúng vậy.

Nghe được như thế Diệp Hạo đứng lên.

Chung Thần Tú cũng vội vàng đứng lên theo, khẩn trương nói:

- Diệp Hạo, ngươi muốn làm gì?

- Đi Đông Tiên Điện đòi lại công đạo cho Đan Thanh Trưởng Lão chứ làm gì.

- Đông Lâm thân phụ Ba Đại Tạo Hóa, tạo hóa này lại đáng sợ hơn tạo hóa kia nhiều lần, nghe nói dù ở Đằng Long Các đều cực kỳ khó chơi.

Chung Thần Tú trầm giọng nói.

- Thì tính sao?

Diệp Hạo nhún vai nói.

Đừng nói Đông Lâm là Cự Đầu, dù cho hắn là Yêu Nghiệt, chẳng lẽ Diệp Hạo quan tâm?

Chung Thần Tú không biết đừng nói Diệp Hạo không quan tâm, Chu Uyển Quân bên cạnh hắn cũng chả thèm quan tâm đâu. Những năm nay cô luôn tu luyện Thần Thông do Diệp Hạo truyền thụ, những tất cả chúng không ngoại lệ đều là Tối Cường Thần Thông đương thời.

Chu Uyển Quân tự tin trong Cự Đầu bản thân nàng vô địch.

Nhìn thấy ba người Diệp Hạo rời đi, cả người Dư Nguyên Hâm choáng váng.

Tình huống như thế nào?

Diệp Hạo chủ động đánh tới Đông Tiên Điện?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng Đông Lâm Công Tử?

Nhưng mà vừa nghĩ tới Diệp Hạo thần bí khó lường, không biết tại sao trong lòng Dư Nguyên Hâm có một dự cảm không tốt.

Đông Lâm sẽ không phải không đối thủ của Diệp Hạo chứ?

Nghĩ tới đây, Đông Lâm nhìn về phía mười hai Đệ Tử Chấp Pháp Đường:

- Các ngươi còn không mau đưa ta về Đông Tiên Điện.

Đông Tiên Điện!

Lần nữa đi tới Đông Tiên Điện, Diệp Hạo có một loại cảm giác quen thuộc.

Hắn còn nhớ rõ, lần thứ nhất đi tới Tiên Vực, hắn vào Đông Tiên Điện.

Nhưng mà, đáng tiếc Đông Tiên Điện phụ hắn.

Nhưng điều này không có nghĩa Diệp Hạo không có tình cảm đối với Đông Tiên Điện.

Cho dù Trận Đạo Đường Mộc Nhã hay Đan Đạo Đường Đan Thanh đều có thể được coi ân sư của hắn. Ngoài ra, còn có bằng hữu như Sở Kiều Kiều, Bạch Thược.

Đông Lâm nói hắn như thế nào thì hắn cũng không quan tâm.

Nhưng nếu hắn dám ra tay bằng hữu của hắn thì không được.

- Diệp Tông Chủ.

Chung Thần Tú tiếp tục khuyên.

- Uyển Quân, phá sơn môn, phế Đông Lâm đi.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Quân bên cạnh rồi nói.

- Tuân mệnh, Công Tử.

Chu Uyển Quân cung kính đáp.

Chu Uyển Quân ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Chung Thần Tú rút ra một chuôi Chiến Kiếm, thiên không sau lưng cô bắt đầu hóa Hắc Ám.

Giống như Đại Nhật rơi xuống.

Một màn này hoàn toàn kinh sợ toàn bộ Đệ Tử Đông Tiên Điện.

Bọn họ nhao nhao nhìn về phía sơn môn. Ngay lập tức, họ thấy một đạo Kiếm Quang lóe lên một chút rồi biến mất.

Sau đó, họ nghe được tiếng nổ to lớn.

Lúc này, họ mới hoảng sợ nhìn thấy Hộ Sơn Đại Trận Tông Môn đã vỡ nát.

- Địch tập.

- Hộ Sơn Đại Trận bị phá.

- Lập tức thông tri Tông Chủ.

- Kết trận nghênh địch.

Trong khi đệ tử đóng giữ sơn môn nhao nhao kinh hô, một vài thân ảnh đã xuất hiện, khi nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc đứng sừng sững giữa không trung, mọi người trở nên ngơ ngẩn.

- Diệp Hạo.

- Viêm Hoàng Tông Tông Chủ.

- Không phải Diệp Hạo đã sớm chết rồi sao?

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Nữ tử kia là ai?

- Nữ tử này vì sao đánh đến Đông Tiên Điện chúng ta?

Hoàng Phủ Kiếm và Đường Chủ Tình Báo Đường - Lệnh Hồ Tửu vội vàng chạy tới cũng kinh sợ.

- Diệp Tông Chủ.

Diệp Hạo nhìn Hoàng Phủ Kiếm, sau đó chậm rãi nói ra:

- Đông Lâm đâu?

- Diệp Tông Chủ, ngươi có ý gì?

Hoàng Phủ Kiếm nói.

Hai mắt Chu Uyển Quân hóa thành màu vàng óng, ba hô hấp sau nhìn về phía nơi nào đó nói:

- Cút ra đây cho ta.

Sau khi Chu Uyển Quân nói xong cô nhìn về phía chỗ đó oanh một tiếng bạo tạc, ngay lập tức một đạo thân ảnh chật vật vọt tới giữa không trung.

- Quấy rầy ta bế quan, tội ngươi đáng chết vạn lần.

Thân ảnh này, dáng người thẳng tắp, tuấn tú tuyệt luân.

- Tội ta đáng chết vạn lần?

Nghe vậy Chu Uyển Quân cười lạnh nói:

- Ngươi là thứ gì?

- Rất tốt, ngươi thành công chọc giận ta rồi.

Thân ảnh này nói xong, toàn thân tuôn ra từng đạo sát ý kinh người, sát ý xông thẳng thương khung làm vỡ nát những đám mây trong ngàn dặm, vô số Sinh Linh bao gồm Đệ Tử Đông Tiên Điện nhìn thân ảnh tràn đầy kính sợ.

- Chọc giận ngươi thì sao?

Chu Uyển Quân vừa nói vừa cầm Chiến Kiếm vọt tới.

Thân ảnh này không phải kẻ khác, chính là Đông Tiên Điện Đông Lâm.

Hắn nhìn thấy Chu Uyển Quân chủ động tấn công bản thân, trong mắt hắn lộ vẻ trào phúng.

Tấn công chính là sở trường của hắm.

Cho dù cùng cấp bậc, cũng không mấy vị dám cận thân chiến đầu.

Đông Lâm xông lên, cả người toát ra từng đạo cổ đồng.

Cho người ta một cảm giác cường đại.

- Kim Cương Tôn Thể.

Đột nhiên, Chung Thần Tú nghĩ đến cái gì.

Cận chiến phải dựa vào Nhục Thân.

Vì vậy, Đông Lâm vận chuyển Kim Cương Tôn Thể trong tay chém ra một kiếm uy lực tăng thêm mấy lần, hai thanh Chiến Kiếm giữa không trung va chạm vào nhau.

Nhưng Đông Lâm không ngờ, bên trong Chiến Kiếm tràn ra từng lực phản chấn đáng sợ.

Lực phản chấn này cho hắn một cảm giác không ổn.

Đông Lâm nhìn Chu Uyển Quân gần trong gang tất, con ngươi bắt co rụt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận