Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2369: Chuộc Tỷ Tỷ Ngươi

Dù Hoàng Trì hiện tại đã là Thần Vương, thế nhưng đối với Diệp Hạo vẫn rất tôn trọng. Bởi vì hắn biết rõ tương lai Diệp Hạo vượt qua hắn chỉ là vấn đề thời gian.

- Chuyện này sợ rằng sẽ liên luỵ đến không ít cao tầng trận đạo tổng các.

Vẻ mặt Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Trước lúc ta tới, tổng các chủ nói mặc kệ dính đến bất luận kẻ nào cũng không được nhân nhượng.

Hoàng Trì ngưng giọng nói.

- Như thế tốt lắm.

Kỳ thật Diệp Hạo cũng nhìn ra Lôi Uyên quyết tâm, nếu không làm sao có thể phái một Thần Vương đến đây?

- Nếu gặp được trở lực gì ngươi nói cho ta biết.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Hoàng Trì gật đầu một cái, sau đó bắt đầu thẩm tra. Phương thức thẩm tra Hoàng Trì áp dụng đơn giản hữu hiệu, là điều tra linh hồn. Theo Hoàng Trì từ từ đào móc, cuối cùng phát hiện các tu sĩ trận đạo tổng liên luỵ đến mấy ngàn. Lôi Uyên biết được tin tức này xong hạ lệnh dựa theo luật pháp nghiêm khắc nhất trừng phạt. Đương nhiên đây là chuyện sau này. Lại nói Diệp Hạo, theo thân phận chấp pháp sứ của Diệp Hạo lộ ra ánh sáng, thiếu nữ toàn thân màu lục quỳ gối trước cửa ra vào choáng váng. Nàng lúc này mới ý thức được thanh niên vừa rồi bản thân khinh thị dĩ nhiên là tồn tại quyền cao chức trọng như vậy.

- Van cầu công tử mau cứu đệ đệ ta?

Thiếu nữ cầu khẩn nói.

- Đệ đệ ngươi thế nào?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Đệ đệ ta thiếu nợ rất nhiều tiền đánh bạc, nếu hôm nay không thể trả lại, bọn họ sẽ muốn chặt tay hắn.

Thiếu nữ nói đến đây liền khóc ròng ròng.

- Như vậy ngươi có thể nói cho ta biết trước ngươi tới đây quỳ làm cái gì không?

- Ta.

Thiếu nữ há to miệng lại không biết nên nói cái gì. Nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ, Diệp Hạo làm sao vẫn không rõ?

Thiếu nữ này rõ ràng đến đây cầu khẩn Trương An Ninh trợ giúp ca ca nàng. Mà điều kiện cần phải bỏ ra là thân thể của nàng. Vấn đề là Trương An Ninh căn bản cũng không có coi trọng thân thể của nàng, bằng không làm sao có thể phơi nàng ở ngoài cửa?

- Đi thôi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn quyết định trợ giúp, gặp nhau chính là duyên!

Nữ tử kinh hỉ đứng lên, tiếp theo mang theo Diệp Hạo đi tới một tòa bảo tháp. Phía dưới bảo tháp , ta tấp nập.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo kinh ngạc.

- Đây là Cửu Trọng đổ tháp của Huyền Quy thành

Thiếu nữ nhẹ nhàng nói.

- Giới thiệu một chút.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc hứng thú.

- Cửu Trọng đổ tháp hết thảy có chín tầng, mỗi tầng đều có một trận pháp.

Thiếu nữ nhẹ nhàng giảng giải.

- Tiến vào bảo tháp tầng thứ nhất sẽ nhìn thấy chín cái cửa ra, nếu đi đúng sẽ lấy được chín lần ban thưởng.

- Dạng tỉ lệ đặt cược này, lão bản Cửu Trọng đổ tháp chẳng phải sẽ bồi đến chết?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói. Xác suất một phần chín!

Phải biết rất nhiều tu sĩ đều có trực giác nhất định. Trên thực tế xác suất bọn họ xông qua được nhất định sẽ vượt qua một phần chín.

- Bình thường mà nói nhất định là dạng này, nhưng mà không có ai sẽ dễ dàng buông tha, bọn họ phần lớn sẽ tiếp tục vượt ải.

Thiếu nữ lắc đầu nói,

- Cửa thứ hai thì có hai mươi bảy cửa ra, cửa thứ ba có tám mươi mốt cửa ra, dạng này cứ thế mà suy ra.

- Tiếp tục vượt ải bị xử lý là chuyện rất bình thường.

Diệp Hạo nói xong liền nói tiếp

- Đệ đệ ngươi ở đâu?

- Đệ đệ ta ở bên kia đây?

Thiếu nữ nói xong liền mang theo Diệp Hạo đi tới một tòa đại sảnh xa hoa.

- Linh vân, gọp đủ tiền rồi à?

Lúc này, một trung niên dữ dằn nhìn thấy thiếu nữ đi vào, trong mắt bắn ra từng đạo từng đạo quang mang xanh biếc. Phùng Linh Vân không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo. Diệp Hạo vừa cười vừa nói,

- Đệ đệ của nàng thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?

- Sáu trăm vạn.

Nghe được con số này, Phùng Linh Vân lập tức kêu to

- Hôm qua không phải ba trăm vạn sao?

- Vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, ngươi không hiểu sao?

Trung niên Kia cười hắc hắc .

- Dù là lãi mẹ đẻ lãi con cũng không có như vậy?

Diệp Hạo cau mày .

- Quy củ của chúng ta chính là hôm sau tăng gấp đôi.

- Có phải ngày mai sẽ là ngàn vạn hay không?

- Không sai.

- Các ngươi không sợ đụng phải kẻ khó chơi sao?

- Nhưng mà những năm này chúng ta đều bình yên vô sự.

- Người đâu?

Diệp Hạo dời đi chủ đề.

- Tiền đâu?

Trung niên nói xong liền hướng Diệp Hạo đưa tay ra. Diệp Hạo tiện tay ném cho hắn một cái túi càn khôn. Trung niên kia dùng thần niệm quét một lần gật đầu một cái nói,

- Chờ một chút.

Rất nhanh trung niên mang theo một thanh niên sắc mặt tái nhợt đến nơi này.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi tự do.

Phùng Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Phùng Linh Vân,

- Tỷ, ngươi từ nơi nào lấy được một trăm vạn?

Ba!

Phùng Linh Vân vọt tới trước mặt hắn chính là cho một bàn tay.

- Một trăm vạn? Ngươi biết vì cứu ngươi mà đưa cho sòng bạc bao nhiêu tiền không? Năm trăm vạn!

- Năm trăm vạn?

Phùng Vân Tiêu run một cái,

- Làm sao có thể nhiều như vậy?

- Lãi mẹ đẻ lãi con ngươi không hiểu sao?

Phùng Linh Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói,

- Ngày mai đến chuộc ngươi chính là một ngàn vạn, sau nữa đến chuộc ngươi chính là hai ngàn vạn.

- Tỷ, ngươi từ nơi nào lấy được năm trăm vạn?

Phùng Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Tỷ tỷ ngươi bán nàng cho ta.

Ngay thời điểm Phùng Linh Vân muốn nói điều gì thì Diệp Hạo lại nhàn nhạt mở miệng.

- Cái gì?

Con ngươi Phùng Vân Tiêu lập tức đỏ lên.

- Tỷ, ngươi bán mình?

Phùng Linh Vân có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Muốn cho đệ đệ ngươi trưởng thành, ngươi cần phải tạm thời biến mất.

Diệp Hạo truyền âm nói.

Phùng Linh Vân chấn động toàn thân. Những năm nay Phùng Linh Vân vì đệ đệ mình mà đi làm những chuyện như vậy bao nhiêu lần?

Mỗi lần Phùng Vân Tiêu đều nói sẽ sửa, thế nhưng cuối cùng thì sao?

Có lẽ là đã đến lúc mình rời đi. Bằng không lúc nào hắn mới có thể trưởng thành ?

Nghĩ như vậy Phùng Linh Vân gật đầu một cái.

- Ta bây giờ là nô bộc của Triệu công tử.

Phùng Linh Vân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nô bộc.

- Không được.

Phùng Vân Tiêu hét lớn.

- Không thể.

- Không thể?

Diệp Hạo cười lạnh.

- Hiện tại ngươi xuất ra năm trăm vạn, ta lập tức thả tỷ tỷ ngươi đi, không bỏ ra nổi tỷ tỷ ngươi chính là nô tỳ của ta.

Trái tim Phùng Vân Tiêu hung hăng co lại.

- Van cầu ngươi, buông tha tỷ tỷ của ta.

Phùng Vân Tiêu nói xong liền hướng Diệp Hạo quỳ xuống.

- Ta vẫn là câu nói kia, cho ta năm trăm vạn.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta có thể ký sổ sao?

Vẻ mặt Phùng Vân Tiêu khẩn cầu nói. Diệp Hạo không có trả lời. Trái tim Phùng Vân Tiêu kịch liệt bắt đầu nhảy lên. Hắn biết rõ giờ phút này vận mệnh tỷ tỷ của hắn khống chế trong tay của đối phương. Một câu của hắn có thể quyết định tất cả. Phùng Vân Tiêu thật hận. Hắn hận bản thân vì sao dính vào đỏ đen.

Hắn hận bản thân vì sao vô dụng như vậy?

- Hàng năm lợi tức mười phần trăm

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Lúc nào trả hết nợ lúc đó đến chuộc tỷ tỷ ngươi?

- Ngươi.

Phùng Vân Tiêu không nghĩ tới Diệp Hạo vẫn muốn dẫn mình tỷ tỷ đi.

- Ngươi cảm thấy ngươi có chỗ trống để trả giá sao?

Diệp Hạo nói xong một cước đạp Phùng Vân Tiêu đến một bên.

Phùng Linh Vân khẽ thở dài lên tiếng.

- Đừng để ta chờ quá lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận