Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1604: Đánh lên sơn môn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Nghe vậy Hạn Bạt trầm mặc lại.

Nếu trước đó hắn có thể đợi, dù chờ thêm ngàn vạn năm, cũng không sao.

Nhưng hiện tại đừng nói vạn năm, dù tám trăm một ngàn năm cũng là cả một vấn đề a.

Lại nói Thi Nữ.

Thi Nữ nếu không có Thiên Kiếm Tông che chở, tu vi sẽ không thể tăng nhanh.

Như vậy mấy trăm năm sau lúc Lục Trọng Thiên bị hủy, Thi Nữ còn có thể sống sót?

Thật lâu sau đó, Hạn Bạt khẽ thở dài.

- Đi tìm Thiên Kiếm thôi.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-)

. . .

Siêu Cấp Thế Lực khác với Đỉnh Tiêm Thế Lực là chỉ cần trong thời gian ngắn nhất có thể điều động một trăm vạn đại quân trở lên.

Chỉ cần một tiếng của Từ Tiến Hồng, trong tích tắc đã tập kết được hơn trăm vạn đại quân tinh nhuệ, mà sau ba canh giờ, Thiên Kiếm Tông cũng tập kết được đại quân trên ba trăm vạn, chỉ cần sau một ngày, con số này gia tăng đến con số hơn tám trăm vạn.

Thiên Kiếm Tông đã cố ý khống chế quy mô.

Nếu không thì con số này có thể đạt đến ngàn vạn .

Nhưng mà tập kết đến tám trăm vạn cũng không cần tập kết nữa .

Không cần thiết!

Lúc tám trăm vạn Tướng Sĩ sẵn sàng trận địa đón địch, một cổ Chiến Hạm cũ kỹ mang theo khí thế kinh thiên động địa xuất hiện tại đại môn Thiên Kiếm Tông .

- Khí thế khủng bố như vậy?

- Vương Cấp Chiến Hạm.

- Không ngờ trong tay đối phương lại có Vương Cấp Chiến Hạm?

- Vương Cấp Chiến Hạm này sợ có thể giết chết Tiên Vương sơ kỳ a.

- Thật khủng khiếp, dù cách Hộ Sơn Đại Trận, ta vẫn có một loại cảm giác run sợ kinh hãi .

Lúc Vương Cấp Chiến Hạm xuất hiện, Từ Tiến Hồng và cao tầng Thiên Kiếm Tông lần lượt xuất hiện.

-Diệp Hạo, ngươi biết mình đang làm gì không ?

Từ Tiến Hồng nhìn thân ảnh đứng đầu Vương Cấp Chiến Hạm, lạnh lùng lên tiếng.

-Ta lần này đến đây một là vì ân oán cá nhân, hai là vì công lý.

Diệp Hạo đón ánh mắt Từ Tiến Hồng, bình thản nói.

-Công lý?

Từ Tiến Hồng khẽ giật mình.

Diệp Hạo vung tay lên sau lưng xuất hiện từng chiếc từng chiếc Chiến Hạm, những Chiến Hạm này hình thành trận hình chiến đấu bao vây toàn bộ sơn môn .

- Mấy ngàn chiếc Chiến Hạm.

- Hơn hai trăm vạn đại quân.

- Những đại quân này đều là tinh nhuệ của các Tộc a.

- Nếu như làm liều, chúng ta cũng chưa chắc có thể vượt qua hơn hai trăm vạn tinh binh này đâu.

- Trừ phi là đồ đần, nếu không ai lại muốn đối đầu trực diện với bọn hắn ?

- Đúng rồi, chúng ta còn có Hộ Sơn Đại Trận mà.

Tướng sĩ Thiên Kiếm Tông nhìn thấy cảnh này lúc đầu có chút e ngại, nhưng được các đại Thống Lĩnh an ủi cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.

-Thiên Kiếm Tông những năm nay ngang ngược tàn bạo, khiến cho các Đại Tông Môn tổn thương rất nhiều.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Từ Tiến Hồng nói :

-Hôm nay ta muốn vì những Tông Môn này chủ trì công đạo.

-Dựa vào ngươi?

Trong mắt Từ Tiến Hồng lóe lên một đạo hàn mang.

Diệp Hạo nếu đã trưởng thành cũng bình thường.

Nhưng hiện tại còn chưa trưởng thành, vì cớ gì dám đứng lên chủ trì công đạo cho các Đại Tông Môn?

Hắn cho mình là ai ?

Diệp Hạo cười cười.

Tiện tay quơ quơ.

Sau một khắc Hộ Sơn Đại Trận phòng thủ nghiêm mật của Thiên Kiếm Tông liền bị xé rách một lỗ hổng lớn, ba động năng lượng kinh khủng khiến mấy trăm Tướng Sĩ xung quanh đều bị thương nặng.

- Cái gì?

- Hộ Sơn Đại Trận bị xé rách.

- Hộ Sơn Đại Trận không phải Trận Pháp Vương Cấp sao?

- Ai có thể nói ta biết chuyện gì đang xảy ra không ?

Giờ khắc này, đừng nói Thiên Kiếm Tông tướng sĩ, cho dù cao tầng Thiên Kiếm Tông cũng như thế.

Không ai ngờ đến kết quả lại như thế này .

-Nếu không còn phòng hộ này của Thiên Kiếm Tông thì các ngươi cảm thấy mình còn là đối thủ chúng ta?

Diệp Hạo nhìn Từ Tiến Hồng sắc mặt đang tái nhợt, nói.

-Phủ Khố Thiên Kiếm Tông Chúng ta do ngươi đánh cắp, đúng không?

Từ Tiến Hồng nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc:

-Có ý gì?

-Ngươi đừng giả bộ.

Từ Tiến Hồng tức giận quát.

- Cấm Chế phủ khố Thiên Kiếm Tông chúng ta không một tiếng động bị phá vỡ, vốn dĩ ta rất hiếu kỳ rốt cuộc ai đánh cắp? Cuối cùng ta cũng biết rõ rốt cuộc là ai ?

-Nói chuyện phải có chứng cứ chứ.

Diệp Hạo âm thanh lạnh lùng nói:

-Ta sở dĩ phá vỡ Hộ Sơn Đại Trận các ngươi đều dựa vào Pháp bảo Trận Ma truyền cho ta , nhưng phá vỡ này cũng chỉ cưỡng ép phá vỡ, lặng yên không một tiếng động mà vào, ta còn chưa có bản lĩnh này đâu.

Chuyện như vậy Diệp Hạo sao có thể thừa nhận.

Thừa nhận thì thanh danh bản thân còn gì nữa.

-Chuyện này còn cần chứng cớ gì nữa ?

-Ngươi nói là ta chính là ta sao?

-Không sai.

-Vậy ta nói ngươi cấu kết Thi Tộc làm hại nhân loại thì sao ?

Con ngươi Từ Tiến Hồng hơi co lại.

Chợt kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo.

Vẻ mặt hoài nghi.

Chuyện gì thế này?

Biểu hiện của Từ Tiến Hồng lúc này có ý gì ?

Thiên Kiếm Tông sẽ không cấu kết với Thi Tộc chứ ?

Thiên Kiếm Tông sẽ không ngu ngốc như vậy chứ ?

-Thiên Kiếm Tông ta đường đường chính chính , ngươi cảm thấy ai sẽ tin lời ngươi nói a?

-Hay cho câu đường đường chính chính ?

Diệp Hạo ha ha cười nói :

-Nếu vậy sao Thiên Kiếm Tông các ngươi muốn xóa đi ký ức của mấy ngàn tên Tu Sĩ?

-Ngươi không nên ngậm máu phun người.

Sắc mặt Từ Tiến Hồng không khỏi thay đổi.

-Chuyện như vậy ngươi cảm thấy có thể giấu diếm được ai?

Lúc này Lão Hoàng Ngưu xuất hiện bên cạnh Diệp Hạo

-Còn nhớ ta không?

Nhìn thấy Lão Hoàng Ngưu, trong mắt Từ Tiến Hồng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi .

-Sao ngươi còn sống?

-Xem ra ngươi hi vọng ta chết lắm .

Lão Hoàng Ngưu nhếch miệng cười nói :

-Từ Tiến Hồng, vài ngày trước ngươi xóa đi nhiều ký ức Tu Sĩ như vậy , không biết bây giờ còn có thể xóa đi ký ức của bao nhiêu người?

-Diệp Hạo.

Lúc này một đạo thân ảnh xé rách không gian xuất hiện giữa không trung.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn lão giả giữa không trung nói :

-Thiên Kiếm?

-Ngươi không nên xưng ta một tiếng tiền bối sao?

-Xưng hay không còn phải tùy thuộc tâm trạng của ta.

-Ngươi rất ngông cuồng.

-Ta vẫn luôn như thế.

Thiên Kiếm nhìn thật sâu Diệp Hạo một cái nói :

-Lập tức thối lui, ta có thể bỏ qua chuyện cũ .

-Đơn giản như thế ?

Diệp Hạo cười nói .

-Giao Lão Hoàng Ngưu này cho ta.

Diệp Hạo lắc đầu.

-Diệp Hạo, có một số việc ngươi không có tư cách hỏi đến.

-Nhưng mà chuyện của Lão Hoàng Ngưu này ta muốn hỏi thì sao .

-Chuyện này sẽ đưa tai họa đến cho ngươi .

-Vậy sao ?

Một giọng nói âm vang cất lên, cùng lúc một nam tử thân mặc bạch y xuất hiện.

Dáng người thẳng tắp, cao ngạo như phong.

Bán Thần Cô Độc.

Thiên Kiếm nhìn chằm chằm Cô Độc :

-Cô Độc, ngươi phải nhúng tay vào chuyện này sao ?

-Ta là Hộ Đạo Giả của Diệp Hạo, chuyện của Diệp Hạo chính là chuyện của ta .

-Ngươi nên biết rõ sự chênh lệch giữa chúng ta ?

Thiên Kiếm trầm ngâm một chút, nói .

Thiên Kiếm nhìn Cô Độc trong lòng đầy hoài nghi .

Hắn luôn cảm thấy đối phương ẩn giấu điều gì đó ?

Cảm giác này khiến Thiên Kiếm không dám tùy tiện động thủ.

Bởi vì đạt đến cấp bậc của bọn họ thì ai cũng không nguyện ý tùy tiện mà khiêu chiến kẻ khác.

-Là ngươi không hiểu rõ chênh lệch giữa chúng ta .

Cô Độc nói xong sức mạnh trong cơ thể bạo phát ra như đầu đạn hạt nhân trong nháy mắt bị kích nổ.

Kinh khủng ba động khiến một lượng lớn Tu Sĩ có mặt phải quỳ xuống. Cảm nhận được cỗ ba động này, sắc mặt Thiên Kiếm trở nên khó coi hẳn lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận