Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3067: Giết Tới Địa Phủ.

Cửu Đỉnh lui về phía sau nhìn vượn già, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn không ngờ vượn già lại mạnh như vậy?

- Vượn già, ngươi cũng phải biết có bao nhiêu người đang âm thầm muốn ra tay với ngươi?

Cửu Đỉnh quát lớn nói.

- Ta không cần biết có bao nhiêu người đang âm thầm muốn ra tay với ta, ta chỉ cần biết lúc này ai dám nhảy ra.

Vượn già thét dài một tiếng, âm thanh giống như kinh lôi.

Hắn xé rách không gian, lập tức xuất hiện ở trước mặt Cửu Đỉnh.

Nâng quyền oanh tạc!

Răng rắc!

Thương khung sụp đổ, sơn hà phá toái.

Cửu Đỉnh cảm thấy mình giống như chìm vào trong thời kì tận thế.

Không có linh lực, không có trật tự.

Trên mặt Cửu Đỉnh tràn ngập hoảng sợ.

- Đây là…?

- Không Vô lĩnh vực.

- Muôn vàn huyền thuật, mọi loại thần thông, tất cả đều tàn lụi.

- Tương truyền chỉ có Kim Thế cảnh đứng đầu mới có thể đánh ra Không Vô lĩnh vực.

- Cửu Huyền biến không hổ là thể thuật vô song.

- Bất kể như thế nào cũng phải lấy được Cửu Huyền Biến của vượn già.

- Ta nghe nói vượn già còn có một dòng dõi.

- Một đầu tiểu viên.

- Ta không hề có hứng thú với đầu tiểu viên đó, thứ ta hứng thú là tài phú của Thiên Dục thành.

- Ngươi cũng phải biết có thể rất nhiều tài phú của Thiên Dục thành đều ở trên người tiểu viên kia.

- Nói như vậy bất kể như thế nào cũng phải lấy được đầu tiểu viên kia.

Khi các đạo lão trong bóng tối trao đổi, thân thể Cửu Đỉnh lại đứt thành từng khúc.

Không qua mấy hơi thở đã hóa thành hư vô.

Toàn trường vì đó xôn xao.

Ai cũng không ngờ Cửu Đỉnh Kim Thế cảnh hậu kỳ lại chết như vậy.

Mà lúc này vượn già như cảm ứng được cái gì đó, hắn giơ tay vỗ tới chín tiểu đỉnh, thế nhưng trong chớp mắt chín tiểu đỉnh đã phá không bay đi.

- Muốn đi?

Vượn già quát lớn một tiếng.

Bàn tay của hắn hóa thành màn trời bao la bắt tới chín tiểu đỉnh kia.

Nhưng được nửa đường, một chấn động tinh thần đáng sợ tràn ngập về phía đại thủ của vượn già.

Đại thủ vượn gìa không khior chấn động một cái.

Chỉ trong nháy mắt này, chín tiểu đỉnh như thiển điện mà thoát đi.

Ánh mắt vượn già tràn ngập vẻ tức giận, bàn tay hắn bỗng nhiên dập xuống phía dưới, sóng xung kích kinh khủng khống chế một tiểu đỉnh.

- Đáng chết.

Phía chân trời xa xôi truyền ra một âm thanh phẫn nộ.

- Cửu Đỉnh, có bản lĩnh thì ra đây cướp lại tiểu đỉnh của ngươi coi.

Vượn già nói xong tiện tay ném tiểu đỉnh cho Diệp Hạo đang ở trong Thiên Dục thành.

Ánh mắt toàn trường lập tức rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Vị này là ai?

- Hậu nhân của vượn già sao?

- Ngươi không cảm nhận được khí tức Nhân tộc trên người hắn sao?

- Tiểu tử này không phải không muốn sống đấy chứ?

- Tiểu tử này nắm giữ lệnh bài kim cương đấy.

- Nếu như vậy thật thì không thể động đến hắn được.

- Ai động đến tiểu tử này chính là địch của Côn Lôi.

Đúng lúc này một lão giả mặc đạo bào hiện thân.

Trên người hắn tràn ra chấn động như hãn hải.

Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, tinh hà đều ngừng vận chuyển.

Tu sĩ toàn trường đồng loạt nhìn về phía hắn.

- Côn Lôn lão chưởng giáo.

- Kim thế cảnh đỉnh phong.

- Không hề kém hơn vượn già.

Côn Lôn lão chưởng giáo xuất hiện khiến một vài cao thủ muốn ra tay tay với Diệp Hạo sinh ra lòng kiêng kỵ.

Côn Lôn lão chưởng giáo có thể nói là cường thế cả một đời.

Toàn bộ Ngũ Hành vực cũng không có mấy người dám trêu chọc.

- Thái Dịch, tên tiểu bối Nhân tộc ngươi cầm tiểu đỉnh của ta.

Đúng lúc này từ phía chân trời xa xôi vang lên thanh âm lạnh lùng.

- Cầm thì cầm, ngươi muốn như nào?

Không thể không nói Côn Lôn lão chưởng giáo rất cường thế, cho dù đối mặt với cường giả Cấm Kỵ cảnh hậu kỵ, hắn vẫn không hề có ý nhượng bộ chút nào.

- Cửu Đỉnh.

Hai con mắt của vượn già loé ra tia sắc lạnh.

- Ngươi cho rằng ngươi trốn ở Địa Phủ sẽ an toàn sao?

Vừa rồi vượn già đánh chết cũng chỉ là một phân thân của Cửu Đỉnh mà thôi.

Cửu Đỉnh chân chính đang giấu ở trong Địa Phủ.

Thât ra điều này cũng dễ hiểu.

Cửu Đỉnh không hề ngốc.

Hắn là người dẫn đầu, làm sao có thể không chuẩn bị chu toàn cơ cứ?

- Ngươi có bản lãnh thì tới giết ta đi.

Cửu Đỉnh cười lạnh nói.

Vượn già không nói lời thừa thãi, nhấc chân liền bướt tới Địa Phủ.

- Đạo hữu.

Thái Dịch cau mày nói.

- Địa Phủ rất bí ẩn.

- Đến tình cảnh của ta, cũng không cần quan tâm đến những vấn đề này.

Vượn già ha ha cười nói.

Nói xong vượn già một mình giết tới Địa Phủ.

Cửu Đỉnh lẳng lặng nhìn vượn già càng ngày càng tới gần, trên mặt hắn không hề có chút vẻ khẩn trương nào, ngược lại còn không giấu được tia mừng rỡ.

Điều này khiến rất nhiều tu sĩ ở đây đều phải kinh ngạc.

Cửu Đỉnh đang mừng cái gì?

Khi vượn già cách Cửu Đỉnh còn ngàn dặm, một thân ảnh cầm xích từ chỗ sâu đi ra.

Xiềm xích tràn ngập chấn động câu hồn đoạt phách.

Vượt già liếc dây xích kia một cái.

- Tỏa Hồn Liên.

- Bây giờ thối lui, tha cho ngươi một mạng.

Thân ảnh cầm Toả Hồn Liên nhìn vượn già nói.

- Ta cho ta một mạng?

Vượn già cười lớn nói.

- Năm đó ta còn giết tới Tầng thứ sáu của Địa Phủ, hôm nay ta vẫn có thể giết tới đó.

Vượn già nói xong liền hét lớn một tiếng.

- Côn.

Xoát!

Một cây thiết côn phá mở không gian xuất hiện ở trong tay vượn già.

- Phá cho ta.

Vượn già vung thần côn đập tới thân ảnh kia.

Đơn giản!

Trực tiếp!

Bá đạo!

Thân ảnh kia tức giận.

- Ngươi muốn chết?

Toả Hồn Liên trong tay hắn giống như vẩy mực tả ra áng sáng lộng lẫy ngập trời.

Nhưng mới vọt tới nửa đường đã bị một cỗ lực lượng cường thế bức lui.

Phốc!

Thân ảnh kia há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mà đúng lúc này hắn thấy được một màn rung động.

Chỉ thấy cây huyền thiết thần côn kia không ngừng phóng to.

Mười trượng!

Một trăm trượng!

Một ngàn trượng!

Một vạn trượng!

Cây huyền thiết thần côn kia rất nhanh đã to đến hơn ngàn vạn trượng.

Ầm!

Tầng thứ nhất của Địa Phủ trực tiếp bị đánh nát.

Trung lúc nhất thời không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị chôn vùi dưới một gậy này.

Vượn già vũ động thần côn, vọt vào Nhị Trọng Thiên của Địa Phủ.

- Mạo phạm Địa Phủ, giết không tha.

- Vượn già, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, năm đó Địa Phủ Vương thả ngươi một mạng, không ngờ bây giờ ngươi còn có lá gan dám xông vào.

- Không cần nói nữa, dám đánh nát Tầng thứ nhất của Địa Phủ ta, giết.

Cũng đúng lúc này từng thân ảnh đang ẩn núp cũng đồng loạt ra tay.

Mà những người này đều có cấp bậc Kim Thế cảnh.

Cường giả ngoại giới thấy một màn này đều bị chấn động.

- Mười người.

- Không, bây giờ đã có hơn ba mươi người ra tay rồi.

- Tầng thứ nhất, tầng thứ hai của Địa Phủ mà có nhiều cao thủ như vậy sao?

- Nghe nói Địa Phủ có chín tầng.

- Lấy thực lực của vượn già cũng chỉ giết tới tới tầng thứ sáu.

- Chỉ là không biết lần này vượn già có thể giết tới tầng thứ mấy đây?

Thái Dịch lắc mình một cái liền xuất hiện ở bên người Diệp Hạo.

- Xin ra mắt tiền bối.

Diệp Hạo nhanh chóng hành lễ với Thái Dịch.

Thái Dịch khẽ gật đầu nói.

- Tiểu đỉnh này ngươi định xử lý thế nào?

- Giao cho tiền bối xử lý.

Diệp Hạo nghĩ một hồi liền đưa tiểu đỉnh cho Thái Dịch.

Thật ra Diệp Hạo cũng có thể lấy tiểu đỉnh này, theo lý thuyết Cửu Đỉnh sẽ không thể làm gì được hắn.

Vấn đề là Cửu Đỉnh sẽ ra tay với Viêm Hoàng tông.

Mà lấy nội tình của Viêm Hoàng tông bây giờ căn bản ngăn không được Cửu Đỉnh.

Bởi vậy phương pháp tốt nhất chính là đưa tiểu đỉnh cho Thái Dịch.

Thái Dịch ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười.

- Ta sẽ giúp ngươi bán với giá tốt nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận