Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3004: Thần Nữ.

Ánh mắt này cực kỳ khủng bố, ngay cả thời gian không gian đều có thể quyên qua.

Giữa thiên địa từng nhân vật khủng bố lập tức bị đánh thức.

- Ai thức tỉnh?

- Ánh mắt kia khiến tim của ta cũng phải loạn nhịp.

- Thần Nữ!

- Ngươi nói cái gì? Không phải Thần Nữ đã chết từ lâu rồi sao?

- Đúng vậy, rõ ràng năm đó Thần Nữ đã bỏ mạng trong tay Thương Thiên.

- Thần Nữ kinh diễm vạn cổ, ngươi cho rằng nàng dễ dàng chết như vậy sao? Hãy chờ xem, nàng chắc chắn sẽ làm chấn động cả thế gian.

- Khuấy động a, không khuấy động mà nói chúng ta nào có cơ hội trùng kích chí cao vô thượng một bước a?

Đoạn giao lưu của những đại lão trong thiên địa đương nhiên Diệp Hạo không hề biết.

Hắn chỉ biết linh hồn hắn đang tan rã cực kỳ nhanh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thân ảnh kia tựa hộ nhận ra, ánh sáng trong mắt cũng dần tiêu tan.

- Thức tỉnh sớm hơn so với kế hoạch một trăm năm.

Thần Nữ thì thào lên tiếng nói.

- Thôi cũng không sao.

Nghĩ như vậy Thần Nữ mới nhìn về phía thân ảnh trước mặt.

Nhìn một hồi, trên mặt Thần Nữ hé ra nụ cười say lòng người.

- Không tệ, khó trách ta lại thức tỉnh trước một trăm năm, thì ra là do gặp biến số ngươi.

Thần Nữ nói xong liền vung tay lên, ngọn lửa linh hồn sắp tắt của Diệp Hạo lại lần nữa cháy lên hừng hực.

Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sao đối phương có thể làm được?

Nhưng hắn vẫn cung kính hành lễ với Thần Nữ.

- Diệp Hạo xin ra mắt tiền bối.

- Ngươi muốn học vô địch thuật sao?

Thần Nữ mỉm cười hỏi.

- Vô địch thuật?

Diệp Hạo nghi ngờ nói.

- Thế gian có vô địch thuật sao?

- Ngươi đã từng nghe nói đến Thần tộc chưa?

- Khong phải Thần tộc đã sớm chỉ còn trong lịch sử sao?

- Tộc của ta bởi bì có thực lực quá cường đại nên bị trời đố kị, bị một người nào đó huỷ diệt.

Thần Nữ nhẹ nhàng nói.

- Mà ta khó khăn lắm sống thêm đời thứ hai.

- Đời thứ hai rất khó sống sao?

- Từ xưa đến nay người có thể sống đến đời thứ hai cũng không có bao nhiêu.

Thần Nữ nhìn Diệp Hạo nói.

Nghe vậy sắc mặt Diệp Hạo biến đổi.

Lúc Cửu Cung chúa tể đưa cho Diệp Hạo Phi Thiên miêu cũng đã có nói Phi Thiên miêu sống thêm đời thứ hai.

Nhưng Chiến Thần lại nói với hắn rằng tiềm năng của Phi Thiên miêu chỉ ở Tương Lai cảnh trung kỳ.

- Ngươi đã từng gặp được đời thứ hai?

Thần Nữ tựa hồ nhận ra.

- Cửu Cung chúa tể đã từng đưa cho ta một yêu thú.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn nói ra.

- Ở đâu?

Thần Nữ hỏi.

- Ở trong tiểu thế giới của ta.

Diệp Hạo vội nói.

Lập từ Thần Nữ đã bao phủ toàn bộ tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Sau một khắc ánh mắt của nàng đã rơi trên người Phi Thiên miêu.

Một hồi sau Thần Nữ nhíu mày nói.

- Sâu trong linh hồn Phi Thiên miêu ẩn giấu một nhân vật mạnh mẽ.

- Cái gì?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Con yêu thú này, thân phận Phi Thiên miêu chỉ là nguỵ trang, tên này tuyệt đối không hề đơn giản.

Thần Nữ nghiêm túc nói.

- Chẳng lẽ ngươi cũng không phải là đối thủ sao?

Diệp Hạo hỏi dò.

- Nếu ta ở trạng thái đỉnh phong, cho dù là người mạnh đến đâu ta cũng không sợ.

Thần Nữ lắc đầu nói.

- Bây giờ ta mới thức tỉnh, thực lực không thể sử dụng dược nhiều.

- Phi Thiên miêu này sẽ gây bất lợi cho ta sao?

Diệp Hạo có chút lo âu nói.

- Thời điểm nó gây bất lợi cho ngươi không phải bây giờ.

Thần Nữ vừa cười vừa nói.

- Dù sao ngươi cũng là biến số của thiên địa này.

- Biến số?

- Bởi vì ta thức tỉnh sớm một trăm năm, ta cũng không biết cái biến số này là tốt hay xâu, nhưng kết cục tương lai chắc chắn sẽ thay đổi.

Thần Nữ nhìn Diệp Hạo nói.

- Tiểu tử, không phải ai cũng có tư cách được Chúa Tể nhớ đến đâu.

- Vì sao ta lại cảm thấy mình chỉ là một con rối?

Diệp Hạo thương cảm nói.

Trước đó Diệp Hạo còn chưa có quá nhiều cảm giác, nhưng bây giờ cái cảm giác này lại càng ngày càng sâu.

- Vậy thì đánh vỡ số mệnh của ngươi đi.

- Đánh vỡ thế nào?

- Ta truyền cho ngươi Vọng Ngữ thành chân thuật.

- Vọng Ngữ thành chân thuật?

- Ngươi có thể lý giải thành ngôn.

Thần Nữ lạnh nhạt nói.

- Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, thiên địa chúng sinh cũng đều phải tuân theo.

Diệp Hạo không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Còn có loại thuật pháp này?

- Nếu không vì sao ta lại nói nó là vô địch thuật chứ?

Thần Nữ nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi đã có hứng thú chưa?

- Ta không hiểu vì sao tiền bối lại muốn truyền thụ cho ta Vọng Ngữ thành chân thuật?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nghiêm mặt nói.

- Tương lai khi ta trùng kích cảnh giới cần ngươi giúp ta.

- Ta và tiền bối có chênh lệnh quá xa, đến lúc tiền bối trùng kích cảnh giới, ta đoán chừng cũng không thể giúp đỡ được gì.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

- Nếu ngươi không có năng lực thì ta đã không bảo ngươi đến hỗ trợ rồi.

- Tiền bối, vì sao ta cảm thấy ta gặp cao thủ nào cũng đều đang tính kế ta?

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ngươi lo lắng ta tính kế ngươi?

Thần Nữ khẽ mỉm cười nói.

- Không sai, ta đúng thật sợ ngươi tính kế ta.

Dừng một chút Thần Nữ nói tiếp.

- Nếu ngươi không phải là biến số, vậy ngươi cảm thấy bây giờ ngươi còn có thể sống sót được sao?

- Ta học.

Sau một lúc Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

Thôi!

Đã bị nhiều đại lão tính kế như vậy.

Thêm một Thần Nữ cũng không khác gì mấy.

Thần Nữ cừoi cười rồi điểm vào mi tâm của Diệp Hạo.

Diệp Hạo lập tức cảm nhận được lượng tri thức vô cùng vô tận đang không ngừng bổ sung vào trong đầu hắn.

Một phần mười!

Một phần chín!

Một phần tám!

Diệp Hạo chấn động, phải biết cho dù tu hành Thôn Phệ thuật của Ngân Hà tiền bối, hắn cũng không gặp phải tình huống này.

Đợi đến khi một phần năm thức hải của hắn tràn ngập tri thức mới kết thúc quá trình bổ sung.

- Nhiều tri thức như vậy sao?

Diệp Hạo làm động tác nuốt nước miếng một cái nói.

- Tiếp theo ta sẽ tiêu phí một khoản thời gian để dẫn dắt ngươi nhập môn.

Thần Nữ nói khẽ.

- Về phần ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu là tạo hoá của ngươi.

Thần Nữ biết rất rõ chỗ kinh khủng của Vọng Ngữ thành chân thuật.

Năm đó Thần Nữ phải tốn một thời gian rất lâu mới nhập môn.

Nàng nghĩ dưới sự chỉ điểm của mình có lẽ trong vòng trăm năm Diệp Hạo có thể nhập môn.

Không sai.

Một trăm năm!

Đây là kế hoạch trong lòng của Thần Nữ!

Chỉ là khiến nàng không ngờ rằng chỉ mới nửa năm thôi Diệp Hạo đã hoàn thành nhập môn.

Điều này khiến Thần Nữ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không biết rằng từ ba tháng trước Diệp Hạo đã nhập môn xong.

Nhưng Diệp Hạo lo lắng tiến độ của mình quá nhanh, bởi vậy mới cố ý kéo dài thêm ba tháng.

Hắn có thể làm đến bước này là bởi vì hắn vận dụng Đại Mộng Tam Thiên Niên.

- Nếu ngươi đã nhập môn, vậy tiếp theo sẽ bắt đầu học tập.

Thần Nữ nhẹ nhàng nói.

Lúc đầu Thần Nữ định rời khỏi, nhưng sau khi thấy một nàm này nàng lại muốn bồi dưỡng Diệp Hạo.

Dần dần Diệp Hạo càng lý giải cặn kẽ hơn về Vọng Ngữ thành chân thuật, đại khái qua một năm Diệp Hạo đã tăng cảnh giới của Vọng Ngữ thành chân thuật ngang tới trình độ của mình.

Đến lúc này Thần Nữ vẫn chưa rời khỏi.

Hiện tại nàng cảm thấy Diệp Hạo cực kỳ đáng giá để bồi dưỡng.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp được tu sĩ nào kinh diễm như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận