Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1772: Gặp Lại Định Hải Châm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Phục Văn Sơn có thể không giận sao?

Kình Minh Húc nói thế có ý bảo hắn có thể tiết lộ chuyện Diệp Hạo có Hỗn Độn Chí Bảo?

- Ta còn chưa nói cái gì, ngươi đang chột dạ à?

Kình Minh Húc cười lạnh nói.

- Phục Văn Sơn ngươi không phải mượn Diệp Công Tử giết ta, rồi kéo Viêm Hoàng Tông cùng xuống nước sao?

- Nói năng bậy bạ.

Trong mắt Phục Văn Sơn lộ ra sát cơ dữ tợn.

- Trước đó ta còn hiếu kỳ tại sao ngươi muốn giết Tôn Tử ta? Hiện tại ta đã hiểu, ngươi cố ý thông qua việc này câu dẫn ta ra, rồi lại mượn tay Diệp Công Tử diệt trừ ta.

Kình Minh Húc nói đến đây đã bị Phục Văn Sơn ngắt lời.

- Ta đi theo Diệp Huynh chủ yếu vì tình cảm, ngươi đừng hòng xuyên tạc?

- Có phải ta đang phỉ báng hay không, trong lòng Diệp Công Tử tự có chủ trương.

Kình Minh Húc dứt lời, nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp Công Tử, cáo từ!

Kình Minh Húc không đi không được.

Nếu bây giờ hắn không đi, cao thủ Tam Túc Kim Ô Tộc mò đến, muốn đi sẽ khó như lên trời.

Đám cao thủ cũng sẽ không dễ nói chuyện như Diệp Hạo.

Đợi đến khi Kình Minh Húc rời đi, Phục Văn Sơn nhìn về phía Diệp Hạo nói

- Diệp huynh.

- Phục huynh thông cảm, ta không muốn cho Viêm Hoàng Tông gặp chuyện phiền toái.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, nói.

- Diệp huynh còn chuyện sao?

Phục Văn Sơn vội nói.

- Ngươi có thể ra tay giúp ta, ta đã vô cùng cảm kích.

- Lời Kình Minh Húc nói vừa nãy ngươi không cần để ý, trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra tay xuất thủ đâu.

Diệp Hạo dời chủ đề.

- nội tình Lấy Phục huynh, không cần bao nhiêu năm sẽ có sức tự vệ.

Phục Văn Sơn là Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt đều có nghịch thiên tạo hóa.

Nên tốc độ tăng trưởng của bọn họ không thể dùng lẽ thường để nói được.

Diệp Hạo không phải ví dụ à?

Ai có thể nghĩ tu vi của Diệp Hạo đã đạt đến Tiên Vương Bát chuyển.

Sau đó ba người trở về Định Hải lâu.

Diệp Hạo còn chưa kịp nằm xuống đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Hạo vung tay lên Lăng Kiếm Đào tiến vào.

Lăng Kiếm Đào cẩn thận nhìn bốn phía một chút.

Diệp Hạo cười nói.

- Trong phòng đã được ta bố trí Cấm Chế, cho dù cường giả Bán Thần cũng đừng hòng nghe trộm.

Diệp Hạo hoàn toàn tự tin về bản lĩnh Trận Pháp của mình.

Trận Pháp hắn bố trí có thể không ngăn được cường giả Bán Thần nhưng nếu ngăn bọn hắn nhìn trộm thì hoàn toàn dư sức làm

- Phục Văn Sơn người này quá dối trá.

Lăng Kiếm Đào trầm ngâm một chút, lên tiếng.

- Ừm.

Diệp Hạo cũng không phải ngốc, sao không nhìn ra dị thường của Phục Văn Sơn?

- Aiii, ai có thể nghĩ ngờ Phục Văn Sơn nhìn như quang minh lỗi lạc, nhưng tâm kế lại sâu đến vậy.

- Bất quá Phục Văn Sơn không có trêu chọc đến chúng ta, bởi vậy dù biết rõ vị này rắp tâm hại người, ta cũng không tiện xuất thủ đối phó Phục hắn được.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi, nói tiếp.

- Phù Tang Thần Thụ rất nhanh sẽ xuất thế, đến lúc đó vô số cường giả đều sẽ tràn vào, chúng ta có thể nhân lúc đó xuất thủ.

Lăng Kiếm Đào nói đến đây làm một cái thủ thế chém đầu.

- Tràng diện khi đó vô cùng hỗn loạn, chắc chẳn sẽ không ai nghi ngờ chúng ta đâu.

- Đến đó lại tính.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Hai ngày thời gian rất nhanh đã qua.

Thời điểm Diệp Hạo đang ngủ đột nhiên có một vòng ánh sáng từ mặt biển nhô lên, sau một khắc Diệp Hạo nghe được từng đạo thanh âm.

- Phù Tang Thần Thụ.

- Phù Tang Thần Thụ hiện thế.

- Nhanh đi cướp đoạt cơ duyên.

Diệp Hạo mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, sau đó Lăng Kiếm Đào cùng Phục Văn Sơn cũng đi ra.

Ba người liếc nhau một cái không hẹn mà cùng hướng về Phù Tang Thần Thụ.

Mới vừa chạy ra Định Hải đảo, một đạo thân ảnh xuất hiện chặn đường Diệp Hạo.

Không phải trung niên Đạo Bào thì còn ai vào đây?

- Ngươi âm hồn bất tán thiệt đó.

Diệp Hạo nhìn xem trung niên, cau mày nói.

- Công Tử.

Đạo Bào trung niên hướng Diệp Hạo chắp tay.

- Tiểu Thư nhà ta rất ngưỡng mộ Đan Thuật của ngươi, muốn cùng ngươi nghiên cứu thảo luận một phen.

- Không rảnh.

Diệp Hạo không nghĩ đã lập tức cự tuyệt.

Đi cái lông ấy?

Phù Tang Thần Thụ đại cơ duyên đang ở ngay trước mắt đây.

Thằng ngu cũng không đi theo ngươi.

- Công Tử lần này ta mang thành ý của chúng ta cho ngươi.

Trung niên đạo bào nói xong lấy ra một khối Tử Kim lớn.

- Hi vọng ngươi dời bước.

Diệp Hạo nhìn khối Tử Kim, hừ lạnh nói.

- Thành ý của ngươi đây? Chỉ một khối Tử Kim này có thể mua chuộc được ta à?

- A!

- A cái gì a? Một khối Tử Kim ta không đi, ngươi đừng nói sẽ lấy khối thứ hai nhé?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Trên người ta chỉ có một khối Tử Kim này.

Trung niên Đạo Bào nói câu này, trên mặt cũng có chút nóng.

- Thôi thôi bỏ đi ta đi với ngươi là được.

Diệp Hạo rồi chụp lấy khối Tử Kim trong tay hắn.

- Bất quá ta không có quá nhiều thời gian, làm gì thì làm cho nhanh.

- Sẽ không, sẽ không, trong giây lát được rồi.

Trung niên cuống quít nói.

Diệp Hạo không biết trong lòng tên này đang nghĩ sẽ để Hôi Bào Lão Giả ra tay lưu hắn ở lại.

Ngươi không phải mạnh sao?

Ngươi có thể mạnh hơn vị kia không?

- Hai người trước đi qua đây một chút.

Diệp Hạo lập tức nhìn về phía Phục Văn Sơn và Lăng Kiếm Đào.

- Tốt.

- Được.

Hai tên đều rất thoải mái đáp ứng, sau đó tiến về hướng Phù Tang Thần Thụ.

Nhìn chướng khí nghịt trời che phủ cả hòn đảo, Diệp Hạo cả kinh trong lòng.

- Tiểu Thư nhà ngươi ở chỗ này?

- Đúng vậy.

- Tiểu Thư của ngươi sở thích cũng độc đáo nhỉ?

- Điều này đương nhiên.

Diệp Hạo giật mình, không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ vị này không nghe ra bản thân đang trào phúng sao?

Là trào phúng, không phải tán dương.

Bất quá rất nhanh Diệp Hạo nhận ra bản thân hiểu lầm.

Chướng khí chỉ là ngụy trang.

Sâu bên trong là một thế ngoại đào viên được dãy núi che phủ.

Bất quá khi Diệp Hạo xuất hiện trong đây, nháy mắt lông tơ toàn thân hắn liền nổ tung.

Hắn ý thức được bên trong có một cường giả siêu cấp tồn tại.

Bởi vì một hơi hít thở của đối phương trùng khớp với Thiên Đạo.

Chú ý tới điểm ấy, Diệp Hạo xoay người rời khỏi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Trung niên Đạo Bào gấp gáp hỏi.

- Cút sang một bên!

Diệp Hạo tung một cước đá bay hắn qua một bên.

Trung niên cảm giác như đang mơ.

Tình huống như thế nào đây?

Bất quá sau một khắc trung niên Đạo Bào đã hiểu.

Bởi vì Hôi bào lão giả đang dưỡng thương chợt xé rách không gian ngăn trở Diệp Hạo.

- Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Hôi bào lão giả nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.

- Sao lại trùng hợp thế nhỉ?

Diệp Hạo gãi đầu lúng túng hỏi.

Dù thế nào hắn cũng không ngờ gặp phải Định Hải Châm ở chỗ này.

Bản thân không phải nắm giữ Tạo Hóa Thụ sao?

Sao mà còn đen hơn đít nồi như thế này.

Ánh mắt hôi bào lão giả rơi vào Hồ Lô trong tay Diệp Hạo, hắn cảm nhận được từng tia Hỗn Độn khí từ trên Hồ Lô này.

- Đưa Thôn Thiên Hồ Lô cho ta.

- Ta không biết tình trạng hiện giờ của ngươi có thể áp chế ta hay không, nếu như thế, ta cũng không ngại động thủ đâu.

Toàn thân Diệp Hạo căng cứng, thần sắc ngưng trọng nói.

Trong mắt lão giả lộ ra vẻ chần chờ.

Thương thế hắn hiện tại còn chưa ổn định, nếu tùy tiện xuất thủ thì có thể ngắn ngủi bộc phát ra thực lực Đệ Nhất Cảnh sơ kỳ, nhưng thời gian bộc phát cũng không quá dài.

Mà nếu Diệp Hạo có thể kiên trì đến khoảng thời gian đó, hắn chắc chắn sẽ chết, Thôn Thiên Hồ Lô cũng không phải đồ chơi con nít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận