Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2645: Viêm Hoàng Tông Kế Sách

Mọi người sống trên đời này, ai cũng không hề dễ dàng gì. Từ lâu hắn đã không còn nằm trong thời kỳ nhiệt huyết. Bạch Phương phải vì Nam Đẩu học viện mà suy nghĩ. Hắn chỉ cần tham gia chuyện này cũng đồng nghĩa với việc Nam Đẩu học viện tham gia vào.



- Buồn cười, thật sư muốn tham gia, vì sao không thể rời khỏi Dược Vương cốc?

Ngay tại cổng lớn Viêm Hoàng tông, Sắc Vi tiên tử lạnh lùng nhìn Dược Tị Thế nói.

- Ta... ?

Trong lúc nhất thời Dược Tị Thế không biết nên đáp lại như thế nào?

- Còn không do ngươi không nỡ bỏ vinh hoa phú quý trong tay mình sao.

Sắc Vi tiên tử cười lạnh nói.

- Từ thời khắc Thần Thảo các tuyên bố trục xuất ta, giữa ta và Thần Thảo các đã không còn bất kì quan hệ gì nữa.

Khi nói câu này, ánh mắt nàng nhìn về phía một bóng người cách đó không xa.

Vị kia chính là các chủ của Thần Thảo các, Thần Thảo tiên tử.

Nghe vậy khắp khuôn mặt vị Thần Thảo các chỉ tràn đầy vẻ khổ sở.

- Sắc Vi, ngươi thực không thể tha thứ cho sư tôn sao?

- Ta và Thần Thảo các đã không còn bất kỳ quan hệ gì.

Sắc Vi tiên tử khe khẽ lắc đầu.

- Bởi vậy cũng không liên quan đến việc tha thứ hay không tha thứ.

- Sắc Vi.

Ánh mắt Thần Thảo tiên tử lộ ra một tia đau đớn. Nàng không ngờ Sắc Vi tiên tử lại quyết tuyệt như vậy. Những năm này Thần Thảo tiên tử vẫn luôn coi Sắc Vi tiên tử là con gái mình mà bồi cưỡng, có thể nói nàng đã giành quá nhiều tình cảm trên người Sắc Vi tiên tử.

Sắc Vi tiên tử muốn đến Viêm Hoàng tông, nàng cực lực ngăn cản. Bởi vì nàng không muốn Sắc Vi tiên tử phải chết. Chỉ là ai có thể ngờ được Sắc Vi tiên tử dù có bị trục xuất khỏi tông môn cũng phải đến Viêm Hoàng tông.

Viêm Hoàng tông ngoài ý muốn chiến thắng liên minh ngũ tộc, Thần Thảo tiên tử lập tức đi đến Viêm Hoàng tông, giờ khắc này nàng thật không hề nghĩ đến việc trèo cao. Nàng chỉ đơn thuần vì Sắc Vi tiên tử mà cao hứng, chỉ là ai có thể ngờ rằng Sắc Vi tiên tử lại không nhận nàng.

Thần Thảo tiên tử không biết rằng từ khi Thần Thảo các tuyên bố trục xuất Sắc Vi tiên tử ra, Sắc Vi tiên tử đã không còn thể nào trở về Thần Thảo các nữa.

Đây là quy tắc.

Nếu ngươi tùy tiện trở về, vậy sau này mọi người cũng sẽ làm như vậy. Hơn nữa Sắc Vi tiên tử cũng đã bị Thần Thảo các làm thương tổn.

Nàng cảm thấy Thần Thảo các đã chiếm được nhiều chỗ tốt từ Diệp Hạo, về tình về lý đều nên viện trợ giúp Viêm Hoàng tông lúc nguy nan. Đáng tiếc rằng dù là cao tầng Thần Thảo các hay tông chủ đều lựa chọn sống chết mặc bay.

Điều này khiến Sắc Vi tiên tử vô cùng thất vọng đau khổ.

- Chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại làm gì nữa.

Sắc Vi tiên tử ẩn ý nói.

- Từ hôm nay trở đi ta là đường chủ Đan Đạo đường của Viêm Hạ tông.

Nói xong Sắc Vi tiên tử xoay người rời khỏi.

- Sắc Vi.

Dược Tị Thế lập tức la lên.

Sắc Vi tiên tử dừng bước chân, ngay sau đó lại nhanh chóng rời khỏi.

Dược Tị Thế hồn nhiên không hề để ý thấy khi Sắc Vi tiên tử rời khỏi, hốc mắt đã chứa đầy nước mắt.

Sắc Vi tiên tử đi tới đình viện của mình mới chịu không được, hai hàng lệ chảy xuống.

- Sắc Vi, nếu thật không nỡ, ngươi có thể quay đầu.

Lúc này một thanh âm khẽ thở dài vang lên trong tai của nàng.

Sắc Vi nhìn Diệp Hạo đang đứng ở bên người, hai mắt đẫm lệ mông lung nói.

- Hiện giờ ngươi còn coi Dược Tị Thế là huynh đệ không??

Diệp Hạo yên lặng.

Huynh đệ?

Huynh đệ đại biểu cho không tiếc mạng sống, huynh đệ đại biểu cho đồng sinh cộng tử. Hiển nhiên vô luận là Dược Tị Thế hay Thái Sử Vĩnh Huy đều không có tư cách này.

Lúc này Đường Đường đi đến.

- Công tử, Dược Tị Thế cầu kiến.

- Không gặp.

Diệp Hạo còn chưa nói, Sắc Vi tiên tử đã trả lời thay.

- Hay là....

Diệp Hạo vừa nói đến đây, Sắc Vi đã tóm lấy cánh tay Diệp Hạo.

- Đừng gặp hắn, ta ghét hắn.

Đón nhận ánh mắt của Sắc Vi tiên tử, Diệp Hạo trầm ngâm một chút lại nhìn Đường Đường nói.

- Cứ nói ta đang bế quan.

Đường Đường gật đầu một cái rồi rời khỏi.

- Cảm ta.

Sắc Vi tiên tử nói khẽ.

- Nếu cảm thấy khổ sở thì tới Viêm Hạ tông, đến nơi đó có lẽ sẽ quên rất nhiều chuyện không vui.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Được, ngày mai ta sẽ đi.

Sắc Vi tiên tử đỏ hồng mắt nói.

Diệp Hạo há to miệng, không biết an ủi ra sao?

...

Ngay sau khi rời khỏi, Diệp Hạo lập tức nhập vào công việc trùng kiến Viêm Hoàng tông. Lần này đại chiến, Viêm Hoàng tông bên này hao tổn hơn trăm vạn tướng sĩ.

Diệp Hạo thân là tông chủ đương nhiên cần phải đi trấn an. Hơn nữa lần này tông môn lấy được một lượng tài nguyên vô cùng lớn. Tài nguyên của ba ngàn vạn tướng sĩ liên minh ngũ tộc đều bị Viêm Hoàng tông lấy hết, có thể nói đoạn thời gian dài sau này Viêm Hoàng tông sẽ không cần lo lắng đến vấn đề tư nguyên, lại càng không cần phản nói liên minh ngũ tộc vì để chuộc tộc nhân mình mà phải bồi thường cực nhiều. Chuyện này là cả một quá trình lâu dài.

Bởi vì dù liên minh ngũ tộc có móc cạn vốn liếng cũng không thể nào chuộc hết toàn bộ những tướng sĩ này về.

- Những tướng sĩ này đa phần đều có quan hệ thân thuộc, bởi vậy chúng ta cố ý tách ra. Chuộc từng nhóm tướng sĩ ngũ tộc một lần, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cao tầng ngũ tộc, bởi vì người thân bọn họ vẫn còn ở đây.

- Chúng ta sẽ từ từ mà rút khô máu bọn họ.

- Mấy ngàn năm tiếp theo liên minh ngũ tộc sẽ biến thành máy kiếm tiền cho Viêm Hoàng tông.

- Chỉ là, nếu như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn đắc tội với liên minh ngũ tộc.

- Ngươi nghĩ rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa đắc tội với liên minh ngũ tộc sao? Nếu đã đắc tội rồi, vậy cớ gì không khai thác tối đa lợi ích chứ?

- Hiện giờ Viêm Hoàng tông vẫn trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, ngược lại liên minh ngũ tộc lại đang dần suy yếu, tình huống như vậy nếu cứ kéo dài làm sao bọn họ có thể làm gì chúng ta được?

- Đúng vậy, chuyện này cũng như là hồi chuông cảnh báo cho các tộc khác, nói cho bọn hắn biết Viêm Hoàng tông không phải ai cũng có tư cách khi dễ.

Cao tầng liên minh ngũ tộc đương nhiên nhìn ra được dụng tâm hiểm ác của Viêm Hoàng tông. Chỉ là bọn hắn nào có biện pháp nào?

Tộc nhân ở chỗ này, chẳng lẽ không cứu sao?

Bằng không liên minh ngũ tộc sẽ sập từ bên trong mất!

Bọn họ không phải không hề nghĩ tới việc bao thủ?

Chỉ là, báo thù như thế nào?

Cao thủ trong tộc cơ hồ đều bị Viêm Hoàng tông nhốt hết.

...

Thời gian kế tiếp Diệp Hạo ngoại trừ tu hành ra chỉ khai đàn giảng đạo, một câu nói của Đạo Tôn khiến Diệp Hạo có cảm giác cực kỳ nguy cơ.

Thần vực sẽ có đại kiếp.

Diệp Hạo không biết đó là đại kiếp gì?

Nhưng hắn biết rõ chỉ cần thực lực của bản thân tăng mạnh, đến khi đại kiếp xuất hiện mới có thể chiếm được quyền chủ động. Lần này Viêm Hoàng tông lấy được thật sự rất nhiều tài nguyên, bởi vậy Diệp Hạo cũng phải chuyển những tư nguyên này thành thực lực của đệ tử trong tông môn.

Mà chuyện này cũng cần có một quá trình lâu dài. Bởi vậy phần lớn thời gian Diệp Hạo đều ở trong thời gian lĩnh vực của mẫu hạm.

Một năm qua đi.

Hai năm qua đi.

Ba năm qua đi.

Những năm này Thần vực cũng không hề bình tĩnh, thế lực khắp nơi đều đang thảo phạt lẫn nhau.

Vì sao?

Phần lớn là bởi vì Tị Kiếp hỏa.

Tập hợp được ba mươi hai ngọn Tị Kiếp hỏa là có thể trở thành cường giả cấm kỵ. Dụ hoặc này thật sự quá lớn. Nhưng không ái dám đánh chủ ý đến Viêm Hoàng tông.

Thứ nhất, đứng sau lưng Viêm Hoàng tông là hai nửa bước cấm kỵ; thứ hai, Diệp Hạo có mối quan hệ không thể tả rõ hết với vị ở Ma Quật kia, bởi vậy dưới tình huống này ai lại dám đi tìm gốc rạ hắn chứ?

Khi mười năm trôi qua, vào một ngày nọ Hoàng Thập Nhất lại nói cho Diệp Hạo biết một tin tức khủng bố.

- Công tử, Khô Lâu tổ chức bị đánh bại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận