Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2489: Phát Rồ

Tư Mã Uy Chí!

Nghe được Từ Băng Sương nói ra cái tên này Diệp Hạo mới hiểu vì sao Từ Băng Sương vẫn chậm chạp không hề nói chuyện báo thù.

Tư Mã nhất tộc cũng không hề kém cạnh thế gia Chuẩn Hoàng Thái Sử nhất tộc. Mà thực lực Tư Mã Uy Chí còn đạt đến Chuẩn Hoàng cảnh. Khó trách lúc trước Lôi Uyên không giúp Từ Băng Sương báo thù. Thật sự là Lôi Uyên không có năng lực đó. Diệp Hạo trầm ngâm một chút đưa tay giúp Từ Băng Sương mặc lại y phục tử tế.

- Đi.

- Đi đâu?

- Tư Mã gia.

- Chỉ có hai ta?

- Chẳng lẽ không đủ sao?

- Tông chủ, Tư Mã Uy Chí là Chuẩn Hoàng đấy.

Nghe vậy Từ Băng Sương cười khổ nói.

- Đừng nói Tư Mã Uy Chí chỉ là một Chuẩn Hoàng, dù cho hắn là cường giả Thần Hoàng chân chính, hôm nay ta cũng sẽ chém hắn thành muôn mảnh.

Diệp Hạo nhìn Từ Băng Sương nói khẽ.

- Thế nhưng... ?

- Ngươi biết Tư Mã gia tộc ở đâu không?

Diệp Hạo cắt đứt lời nói của Từ Băng Sương.

- Biết.

- Vậy thì đi thôi.

Diệp Hạo nói xong vung tay lên giữa không trung lập tức xuất hiện một thông đạo. Thần niệm Từ Băng Sương quét qua một lần liền biến sắc.

Vì sao?

Bởi vì thông đạo mà Diệp Hạo xây dựng giống như thông đạo không gian đi qua giữa các vực. Phải biết việc này cho dù cường giả Thần Hoàng bình thường cũng không thể làm được.

Diệp Hạo sao lại có thể làm được đây?

Từ Băng Sương hít vào một hơi thật dài, theo Diệp Hạo đi vào trong không gian thông đạo. Sau một khắc thân ảnh Diệp Hạo cùng Từ Băng Sương đã xuất hiện ở Nam Vực.

Diệp Hạo không biết vị trí của Tư Mã nhất tộc, nhưng hắn biết Tư Mã nhất tộc ở Nam Vực.

- Ta mang ngươi tới.

Từ Băng Sương nhìn bốn phía chút khẽ nói.

Hai người không tốn quá nhiều thời gian đã đến một thành trì nguy nga.

- Tòa thành trì này là thành trì lớn nhất dưới quyền cai trị của Tư Mã nhất tộc, Tư Mã thành.

Từ Băng Sương vừa nói vừa mang theo Diệp Hạo lặng yên không một tiếng động đi vào bên trong thành trì. Tòa thành trì này chắc chắn có đại trận hộ thành. Nhưng muốn ngăn cường giả như Từ Băng Sương lại không hề có tác dụng gì.

Trong lòng Diệp Hạo rất nghi hoặc. Hắn không hiểu vì sao Từ Băng Sương mang bản thân tới Tư Mã thành?

Bất quá Diệp Hạo tin tưởng Từ Băng Sương làm vậy chắc chắn có dụng ý, bởi vậy Diệp Hạo vẫn yên lặng đi theo bên người nàng.

- Tư Mã nhất tộc đang muốn bức chúng ta vào chỗ chết đấy.

- Đúng vậy, hiện tại thuế má mấy năm cứ tăng lên liên tục, chúng ta căn bản không thể đáp ứng được.

- Ta cảm thấy Tư Mã nhất tộc cố ý làm như vậy, chỉ cần chúng ta không thể đáp ứng được chắc chắn phải đi làm lao dịch.

- Ta nghe nói lao công đào mỏ của Tư Mã nhất tộc chẳng có mấy người còn sống ra được.

- Chỉ cần trở thành lao dịch cho Tư Mã nhất tộc, đời này ngươi cũng đừng nghĩ có thể trở về.

- Sao không làm phản đi?

- Tư Mã gia tộc dù cường giả Thần Vương cấp có vài người, nhưng cho dù có liên hợp toàn bộ thực lực dưới trướng hắn cũng không phải đối thủ, những năm này phàm là người dám mạo hiểu tất cả đều bị giết.

- Ta không muốn làm lao dịch.

- Mẹ nó ai muốn làm chứ?

- Ta mới kết hôn, ta còn muốn vui vẻ bồi nương tử của ta nữa.

- Vậy thì ngoan ngoãn tìn việc để làm đi, góp đủ thuế má là được rồi.

- Bây giờ làm gì dễ tìm như vậy chứ?

- Như vậy cũng không có biện pháp.

- Thật muốn giết Tư Mã gia.

Thanh niên vừa mới tân hôn tức giận nói.

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Đúng lúc này một âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao.

Thanh niên kia đợi đến khi thấy rõ đó là ai sắc mặt không khỏi biến.

- Ta chưa nói cái gì hết.

Thanh niên kia vừa nói vừa chậm rãi lui về phía sau.

- Không phải ngươi vừa mới nói Tư Mã nhất tộc ta sao?

Một tướng sĩ người mặc khôi giáp rút chiến kiếm ra chỉ vào thanh niên kia nói.

- Ngài... Ngài chắc chắn đã nghe lầm rồi.

Thanh niên kia nói gấp.

- Ngươi đang nói lỗ tai ta không tốt sao?

Nói đến đây chiến kiếm trong tay tướng sĩ kia lóe lên, một đạo kiếm mang kinh khủng lập tức che mất thanh niên kia. Trong mắt người thanh niên kia hiện lên sự tuyệt vọng.

Lui?

Lui chỗ nào?

Ngay khi thanh niên kia cảm thấy lầm này sẽ kết thúc bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt hắn. Thân ảnh ấy vừa mới vung tay lên đạo kiếm quang kia lập tức bị bể nát.

- Ngươi muốn chết sao?

Tướng sĩ người khoác khôi giáp nhìn về phía thân ảnh đứng bên cạnh người thanh niên kia nói.

Từ Băng Sương lạnh lùng nhìn tướng sĩ đó nói.

- Tư Mã nhất tộc các ngươi thật đúng là bá đạo.

- Tư Mã gia tộc chúng ta vẫn luôn bá đạo như thế.

- Ta ngược lại muốn xem xem Tư Mã nhất tộc các ngươi bá đạo đến cỡ nào.

Từ Băng Sương nói xong nhục thể tướng sĩ đó liền bịch một tiếng nổ tung, linh hồn hắn từ bên trong thể xác chui ra bị dọa đến mức hoảng hốt phải trốn đi.

- Ngươi còn chưa đi?

Từ Băng Sương quay người nhìn lại thanh niên kia nói.

- Cài này, ngươi không đi sao?

Thanh niên kia chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Không đi.

- Vị vừa nãy hơn phân nửa đã đi mời cao thủ tới, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đi.

Thanh niên kia nói.

- Đúng vậy, nơi này là địa bàn của Tư Mã nhất tộc, ngươi ở đây đánh nhau với bọn hắn nhất định sẽ bị thua thiệt.

- Cô nương, ngươi vẫn nên nhanh rời khỏi đi.

Tu sĩ bốn phía nhao nhao khuyên nhủ.

Từ Băng Sương nhìn bọn họ một nói.

- Qua ngày hôm nay sẽ không còn Tư Mã nhất tộc nữa.

- Cái gì?

Thanh niên kia vừa nói đến đây một đạo uy áp tinh thần kinh khủng liền quét ngang mà đến. Từ Băng Sương hừ lạnh một tiếng, thần niệm bàng bạc nghênh đón.

A!

Một bóng người toàn thân nhuốm máu từ trong hư không rơi xuống, lại là không hề có bất luận âm thanh gì.

- Vị này không phải là thống lĩnh Tư Mã Thành Hòa sao?

- Tư Mã Thành Hòa chính là Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

- Chẳng lẽ nữ tử trước mắt là Thần Vương hay sao?

- Ngàoi Thần Vương ra ngươi cảm thấy còn có khả năng khác hay sao?

Giờ khắc này không những tu sĩ bốn phía kinh động, ngay cả tướng sĩ vây lại cũng kinh động.

Vây công Thần Vương?

Muốn chết hay sao?

- Thần Vương thì đã thế nào?

Đúng lúc này một lão giả đầu đầy tóc bạc đi tới, mục quang hắn lẫm liệt nhìn Từ Băng Sương lạnh lùng nói.

- Thần Vương cũng không có tư cách giương oai ở Tư Mã gia tộc ta.

- Đợi chút nữa ngươi sẽ biết ta có tư cách hay không.

Từ Băng Sương nhìn lão giả kia liếc mắt liền ngang nhiên xuất thủ. Hai bên vừa giao thủ bất luận là lão giả hay là Từ Băng Sương cũng đều kinh hãi. Bởi vì tu vi hai bên vậy mà đều là Thần Vương cảnh tầng thứ bảy.

Nhưng ngay sau đó trong mắt Từ Băng Sương đã lóe lên thần quang sáng rực, bởi vì Từ Băng Sương tự tin chiến lược của bản thân sẽ mạnh hơn so với người này. Những năm này nàng tu hành không ít thần thông đẳng cấp cao.

Khi Từ Băng Sương cùng lão giả kia chém giết nhau ở giữa không trung, cao thủ Tư Mã nhất tộc chạy tới cũng càng ngày càng nhiều. Bất quá những cao thủ này ai cũng không tham gia vào.

Thần Vương cao giai giao thủ ai dám chen vào?

- Nữ tử này là ai?

- Nhìn tình hình trước mắt tam gia tựa hồ không phải đối thủ của nữ tử này.

- Hai Thần Vương khác trong tộc sắp đến rồi, chỉ cần tam gia chèo chống thêm một chút thời gian nữa chắc chắn nữ tử này sẽ không thể nào chạy thoát được.

- Đáng tiếc lão tổ vẫn còn đang bế quan.

- Đúng vậy, nếu lão tổ xuất thủ, chỉ cần vài phút là có thể trấn áp được nàng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận