Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3077: Lừa Đảo.

Khoé miệng Diệp Hạo giật giật.

Ngươi không phải đang nói nhảm sao?

- Trong lòng ngươi đang oán trách ta?

Ngũ Hành chúa tể cười như không cười nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo giật nảy mình.

Lúc này hắn mới chú ý đến người trước mặt hắn là Chúa Tể.

- Ít ngày nữa Hư Huyễn quốc sẽ mở ra, mà địa đỉnh chính là Ngũ Hành vực.

Nghe vậy ánh mắt Diệp Hạo không khỏi phát sáng lên.

Nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ đến một vấn đề.

- Nếu như vậy chẳng phải nói thiên kiêu các vực sẽ va chạm với nhau?

- Không sai.

Ngũ Hành chúa tể gật đầu nói.

- Nhưng để vô Hư Thần quốc cũng không đơn giản.

- Là ý gì?

Diệp Hạo có chút không hiểu hỏi.

- Chỉ có hình chiếu của các ngươi mới có thể tiến vào Hư Thần quốc.

- Khi đến Hư Thần quốc, ta có cần chú ý gì không?

Diệp Hạo khiêm tốn thỉnh giáo.

- Hư Thần chi huyết chỉ có chín phần, bởi vậy ngươi phải lấy thật mau.

Ngũ Hành chúa tể nói đến đây liền đưa cho Diệp Hạo một chiếc cổ đăng.

- Đến lúc đó nếu ngươi không tìm được đường, vậy thì hãy đối ngọn cổ đăng này.

Trái tim Diệp Hạo không khỏi chậm nửa nhịp.

- Tiền bối, chiếc đèn này…?

- Thần lực của ngọn cổ đăng này khó lường, về phần cấp bậc, đừng truy đến cùng.

Ngũ Hành chúa tể liếc Diệp Hạo một cái.

Nghe đến đây Diệp Hạo nào còn dám hỏi thêm chứ?

- Tiền bối, ngươi có manh mối về Địa chi căn chứ?

Diệp Hạo ngượng ngùng hỏi.

- Tiểu tử, ngươi không cảm thấy mình hơi quá đáng rồi sao?

Ngũ Hành chúa tể hỏi ngược lại Diệp Hạo.

- Cái này... Cái này....

- Ba năm sau Địa chi căn sẽ xuất hiện ở Ngô Đồng tinh, Cửu Cung vực.

Ngũ Hành chúa tể nói đến đây liền biến mất.

Cũng đúng lúc này thời gian khôi phục lại bình thường.

Mà ngoại trừ Diệp Hạo ra, ai cũng không biết vừa rồi Ngũ Hành chúa tể đã tới.

Diệp Hạo không gạt Ma Vô Thương qua một bên mà vẫn bóp cổ hắn rồi nhìn về phía trung niên phía xa xa nói.

- Ngươi cảm thấy giá trị của Ma Vô Thương thế nào?

- Ngươi chắc chắn muốn đối địch với gia tộc ta?

Trung niên kia nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nghĩ ta sẽ sợ lời uy hiếp của ngươi sao?

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng nói.

Trung niên kia còn đang định nói, giữa không trung đã vang lên một giongj nói già nua.

- Ngươi muốn cái gì?

- Mười viên Thương Vũ đan.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Giá trị của Thương Vũ đan thế nào ngươi cũng đã biết, gia tộc chúng ta cũng không có mấy viên.

Âm thanh già nua kia lãnh đạm nói.

- Diệp Dương đòi hỏi hình như hơi quá đáng rồi.

- Đúng vậy, Thương Vũ đan là tài nguyên chế tạo Cấm Kỵ cảnh đứng thứ mười đấy.

- Thương Vũ đan căn bản có tiền cũng không mua được.

Khi tu sĩ bốn phía đang thảo luận, Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chẳng lẽ tiền bối cảm thấy Ma Vô Thương không đáng so với mười viên Thương Vũ đan hay sao?

- Đáng giá.

Âm thanh kia trả lời.

- Nhưng Vân Ma nhất tộc ta cũng chỉ có hai viên Thương Vũ đan mà thôi.

- Vậy đưa hai viên Thương Vũ đan đó cho ta đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Ngoài ra thì đưa cho ta thêm mười đoá Thach Tinh hoa.

Lão tổ Vân Ma nhất tộc hận không thể chụp chế Diệp Hạo.

Thạch Tinh hoa?

Đây là tài nguyên chế tạo căn cơ Cấm Kỵ cảnh đứng thứ mười tám đấy.

- Ta cho ngươi hai đóa Thạch Tinh hoa, ba đóa Nam Ly hoa, bốn viên U Liên tử.

Nghe vậy đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Thạch Tinh hoa đứng thứ hai mươi mốt, Nam Ly hoa đứng thứ hai mươi ba, U Liên tử đứng thứ hai mươi bảy.

Từ điểm đó có thể nhìn Vân Ma nhất tộc thật sự muốn cứu Ma Vô Thương.

- Có thể.

Trong lòng Diệp Hạo tính toán một hồi rồi gật đầu nios.

Xoát!

Lập tức, trước mặt Diệp Hạo xuất hiện một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo quét một phen rồi nhíu mày nói.

- Thương Vũ đan đâu?

- Vâm Ma nhất tộc chúng ta cũng chỉ có hai viên.

- Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi nói sao?

Diệp Hạo cười lạnh.

Lão tổ Vâm Ma nhất tộc liên tục trầm ngâm, cuối cùng vẫn không cam lòng mà đưa hai viên Thương Vũ đan cho Diệp Hạo.

- Vân Ma nhất tộc thật sự cho?

Điều này khiến rất nhiều tu sĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Các ngươi cảm thấy chuyện này đơn giản vậy sao?

Lúc này một tu sĩ lâu năm lạnh nhạt nói.

- Ngươi có ý gì?

Tu sĩ bốn phía có chút không hiểu.

- Vân Ma nhất tộc đã sai trước, những vật này không những để chuộc thân mà còn là để bồi tội.

Tu sĩ lâu năm kia chậm rãi nói.

- Nhưng Vân Ma nhất tộc là thế lực ngũ cấp, bọn họ chưa bao giờ cúi đầu.

- Một bên là bởi vì thực lực Diệp Dương cường đại, nhưng quan trọng hơn vẫn là do thân phận Nhân tộc của Diệp Dương.

Dừng một chút lão tu sĩ kia nói tiếp.

- Các ngươi cũng biết mạnh nhất trong Ngũ Hành vực chính là Nhân tộc, vô luận là cao tầng Côn Lôn hay Thiên Cung đều chú ý đến chuyện này. Mà bây giờ Ma Vô Thương bại, nếu không bỏ ra cái giá gì đó làm sao có thể chuộc người về được chứ?

Đám người mới chợt hiểu ra.

Hóa ra phía sau còn có cái tầng quan hệ này.

- Các ngươi biết cái gì?

Đúng lúc này một âm thanh trào phúng vang lên giữa không trung.

Ngoài Khổng Huân ra thì còn ai?

Đám người nhao nhao nhìn về phía Khổng Huân.

- Mười người đứng đầu Thiên Bảng đều có Chúa Tể che chở, ai cũng không được giết, đây là quy tắc không công bố.

Khổng Huân cười lạnh nói.

- Bây giờ dù cho Diệp Dương mười cái lá gan, hắn cũng không dám giết Ma Vô Thương.

- Diệp Dương dù không thể giết Ma Vô Thương, nhưng hắn có thể trấn áp Ma Vô Thương.

Mà lúc này từ giữa không trung vang lên một thanh âm, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành phủ xuống.

Khi Khổng Huân nhìn thấy nữ tử kia không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Thanh Hà, sao ngươi lại nói giúp Diệp Dương?

- Khổng Huân, dù mười người đứng đầu Thiên Bảng có Chúa Tể che chở, nhưng nếu Diệp Dương trấn áp Ma Vô Thương, dù không nói cả một đời, chỉ trấn áp một trăm năm thôi, cả đời này của Ma Vô Thương coi như huỷ, ngươi biết không?

Khổng Huân khẽ giật mình.

Thật đúng có chuyện như vậy.

Một trăm năm ngươi không những không thể tu hành còn không chiếm được bất kỳ cơ duyên gì ở ngoại giới.

Mà trăm năm sau các đại thiên kiêu đều đã đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

Lúc đó Ma Vô Thương theo đuổi thế nào dây?

Căn bản không thể đuổi kịp.

Lời nói của Thanh Hà khiến sắc mặt của Khổng Huân trở nên khó coi.

- Chúc mừng Diệp công tử thắng ngay từ trận đầu.

Lúc này Thanh Hà lại bước nhẹ nhàng đến bên người Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Khiến Thanh Hà không ngờ rằng Diệp Hạo ném ra câu hỏi này.

- Ta là Thanh Hà.

Trên mặt Thanh Hà lộ ra vẻ lúng túng, nhưng ngay sau đó khẽ cười nói.

- Không biết.

Diệp Hạo nói xong tiện tay ném Ma Vô Thương cho trung niên kia.

- Ân oán giữa ta và Vân Ma nhất tộc các ngươi thanh toán xong.

- Thanh toán xong?

Ma Vô Thương hung tợn nhìn Diệp Hạo nói.

- Đời này chúng ta không chết không thôi.

- Nói cẩn thận.

Trung niên kia không khỏi biến sắc nói.

Thực lực bây giờ của Diệp Hạo cơ hồ đã vươn tới gần ba vị trí đầu Thiên Bảng.

Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đời này Ma Vô Thương đều không thể đuổi kịp.

Diệp Hạo bên này nói hai bên ân oán thanh toán xong, ngươi bên kia lại nói đời này không chết không thôi?

Ngươi có phải úng não không vậy?

- Bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến, nhưng lần sau gia tộc ngươi tới chuộc cũng không phải chút ít tài nguyên này thôi đâu.

Diệp Hạo nhún vai, vô tình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận