Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2515: Lưu Lại Một Tay

- Kinh Vĩ, xử lý đi.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Nhìn thật buồn nôn.

Kinh Vĩ lập tức xuất thủ thu đám người Ban Ưng vào trong túi càn khôn.

- Công tử, ngươi thấy ta dọn dẹp thế nào?

Kinh Vĩ chạy đến bên người Diệp Hạo nịnh nọt hỏi.

Diệp Hạo cười một cái nói.

- Đợi chút nữa vẫn phải làm phiền ngươi một chuyến.

- Chỉ cần ngươi phân phó là được.

Kinh Vĩ vui vẻ nói.

- Lát nữa ngươi mang theo tướng sĩ Viêm Hoàng tông tiến đến bộ lạc Phi Ưng.

Diệp Hạo nhìn Kinh Vĩ nói.

- Ta cũng muốn đi.

Lúc này Tô Ngữ Nhi đi tới nói khẽ.

- Vậy ngươi đi đi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Bây giờ còn cách hội đấu giá một khoảng thời gian, ngươi hoàn thành xong có thể chạy vể trước khi hội đấu giá bắt đầu.

- Được.

Tô Ngữ Nhi gật đầu một cái.

- Ta cũng đi giúp ngươi.

Chung Cẩm Thành có chút không yên lòng nói.

- Được.

Tô Ngữ Nhi đáp ứng nói.

- Kinh Vĩ, ngươi mở ra tiểu thế giới của ngươi đi.

Diệp Hạo nói xong liền ngăn cách không gian bốn phía lại. Kinh Vĩ vội vàng mở ra tiểu thể giới của bản thân.

- Ta đưa cho ngươi hai trăm vạn đại quân tinh nhuệ tạm thời đặt ở trong tiểu thế giới của ngươi, chờ đến khi tới bộ lạc Phi Ưng hẵn cho bọn họ ra.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Còn nữa, đến lúc đó cũng nên nghe một vài ý kiến của Khả Vi cùng Khả Hinh.

- Đã biết.

Kinh Vĩ trịnh trọng nói.

Diệp Hạo đưa hai trăm vạn tu sĩ đưa vào tiểu thế giới của Kinh Vĩ xong mới nhìn qua bên Tô Ngữ Nhi nói.

- Tô tông chủ, trong tiểu thế giới của cô có tướng sĩ Hạo Nhiêm Chí Khí tông không?

- Có ba mươi vạn tướng sĩ tinh nhuệ trọng điểm ta bồi dưỡng.

Tô Ngữ Nhi nhìn Diệp Hạo nói.

Hạo Nhiên Chính Khí Tông không phải là đại gia nhiều tiền như Viêm Hoàng tông mà hở một tí là đập tài nguyên vào.

Trên thực tế có thể nuôi dưỡng được ba mươi vạn tướng sĩ tinh nhuệ này đã là hết sức của Hạo Nhiên Chính Khí Tông rồi.

- Ba mươi vạn?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Có phải hơi ít hay không?

- Ba mươi vạn tướng sĩ tinh nhuệ thân mang áo giáp, chiến kiếm, cấm khí đều được chế tạo riêng.

Tô Ngữ Nhi cười khổ nói.

- Hạo Nhiên Chính Khí Tông vì bồi dưỡng ba mươi vạn tinh nhuệ tướng sĩ này mà thiếu chút nữa rỗng cả túi đấy.

- Tô tông chủ, ngươi đừng nói đáng thương như vậy chứ.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ta nói đều là sự thật.

Tô Ngữ Nhi nháy đôi mắt to sáng rực nhìn Diệp Hạo nói.

- Tô tông chủ, đây là tấm lòng thành của ta.

Diệp Hạo bất đắc dĩ đưa cho Tô Ngữ Nhi một túi càn khôn. Tô Ngữ Nhi đắc ý nhận lấy. Khi thần niệm nàng quét qua một lần trên mặt không khỏi lộ ra kinh sợ.

- Diệp Hạo, ngươi chắc mình không đưa lộn chứ?

- Sao vậy?

Chung Cẩm Thành không hiểu hỏi.

- Ngươi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.

Tô Ngữ Nhi nói xong liền đưa túi càn khôn cho Chung Cẩm Thành. Thần niệm Chung Cẩm Thành quét một lần cả người cũng bị choáng váng. Hắn nhìn thấy cái gì?

Ba ngàn giọt Thần Vương dịch. Phải biết ngay cả trăm giọt Thần Vương dịch Hạo Nhiêm Chí Khí tông cũng không hề có.

Diệp Hạo lại tiện tay đã đưa cho bọn hắn ba ngàn giọt Thần Vương dịch.

- Chỉ là ba ngàn giọt Thần Vương dịch mà thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cũng không phải thứ quý trọng gì.

Nói đến đây Diệp Hạo nói tiếp.

- Các ngươi không phải muốn đi bộ lạc Phi Ưng sao?

- Cái này quá quý giá rồi.

Khuôn mặt Tô Ngữ Nhi tràn đầy xoắn xuýt.

- Có gì quý giá đâu?

Diệp Hạo cắt đứt lời Tô Ngữ Nhi lại nói.

- Việc của ngươi bây giờ là tiến về bộ lạc Phi Ưng, hủy hết toàn bộ đám súc sinh độc hại thiên hạ.

- Vậy ta cũng không xoắn xuýt vụ này nữa.

Tô Ngữ Nhi nói xong ánh mắt trở kiên nghị hẳn lên.

- Ta nhất định phải nhổ tận gốc bọn bộ lạc Phi Ưng ấy.

Đợi đến Kinh Vĩ, Tô Ngữ Nhi, Chung Cẩm Thành rời khỏi Diệp Hạo mới nhìn qua Phi Ưng đang bị trọng thương ngồi co quắp dưới đất. Ánh mắt Phi Ưng nhìn Diệp Hạo tràn đầy cừu hận thấu xương. Diệp Hạo tin nếu ánh mắt có thể giết người lúc này hắn có lẽ đã bị giết trăm ngàn lần rồi.

- Ngươi đã bất nhân, ta cũng bất nghĩa.

Nói xong một bàn tay của Diệp Hạo đánh vào đầu của Phi Ưng. Bịch một tiếng đầu Phi Ưng nổ ra, máu tươi hòa với óc bắn ra bốn phía.

- Đại ca.

Nhìn thấy đầu Phi Ưng bị Diệp Hạo đánh tan nát Ngốc Ưng bi phẫn hét. Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Ngốc Ưng.

- Chớ nóng vội, ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn.

Nói xong hắn cũng đánh tan nát đầu Ngốc Ưng. Sau đó Diệp Hạo cho Long Tam thu lại thi thể đám người Ngốc Ưng. Cũng không phải Diệp Hạo tốt lành gì mà là Diệp Hạo muốn lãng phí. Nhục thể bọn người Ngốc Ưng có thể luyện hóa thành bản nguyên Thần vương. Trước đó Diệp Hạo còn đang suy nghĩ phải tìm nhục thân Thần Vương ở đâu? Không ngờ trong nháy mắt Ngốc Ưng đã tự động đưa tới cửa.

- Tiểu nhị, đồ ăn của chúng ta xong chưa?

Lúc này Diệp Hạo lại nhìn vào tiểu nhị ở không xa nói.

- A... Ta... Ta sẽ đi hỏi.

Tiểu nhị lắp bắp nói.

Rất nhanh tiểu nhị đã bưng hai mâm đồ ăn chạy tới.

- Tô tông chủ bọn họ đi sẽ không có vấn đề gì chứ?

Vương Túy Mặc lại có chút lo lắng nói.

- Nếu trong tình huống bình thường Kinh Vĩ đều có thể xử lý, còn nếu hắn xử lý không được có nghĩa là đã dính đến cấp độ Hoàng cấp.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta nghĩ lúc này cũng không có ai dám gây án đâu.

- Nếu bọn họ dám gây án thì sao?

- Khả Vi sẽ giải quyết.

- Khả Vi là ai?

- Thị nữ của ta.

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy Vương Túy Mặc cũng không hỏi nữa. Đầu năm nay ai mà không có ba mươi, năm mươi thị nữ chứ.

Chuyện quá bình thường. Sau khi cơm nước no nê Diệp Hạo lại tiếp tục dạo phố cùng Vương Túy Mặc. Đợi đến bọn họ trở về đã là vào buổi tối.

Đến cửa ra vào Vương Túy Mặc mới nói khẽ.

- Tiễn ta về tiểu thế giới?

- Ngươi không đi gặp gặp Phiên Phiên?

- Ta còn chưa chuẩn bị tinh thần?

Vương Túy Mặc nhẹ nhàng nói.

- Được thôi.

Diệp Hạo cũng không thể trói Vương Túy Mặc đi gặp Đường Phiên Phiên được.

Diệp Hạo đưa Vương Túy Mặc và tiểu thế giới của hắn xong mới trở về thư phòng. Không nhìn thấy thân ảnh Đường Phiên Phiên. Thần niệm Diệp Hạo quét qua liền thấy trong căn phòng xa hoa, Đường Phiên Phiên đang cùng Liên Y tìm tòi nghiên cứu kinh thương chi đạo.

Diệp Hạo không quấy rầy bọn họ, mà trở về thư phòng của mình ngủ. Bởi vì Diệp Hạo biết Đường Phiên Phiên giảng giải cho Liên Y rất lâu.

Diệp Hạo suy đoán chính xác. Bởi vì cả đêm hắn đều không hề nhìn thấy thân ảnh Đường Phiên Phiên. Diệp Hạo đi tới bên cạnh bàn nhìn tình báo mà gián điệp đưa tới.

Không qua bao lâu Kinh Vĩ đã quay lại phục mệnh.

- Công tử, ngay khi Phi Ưng nghe nói Ngốc Ưng đắc tội với ngươi hắn lập tức dùng một ngọn lửa đốt toàn bộ rồi mang toàn bộ tinh nhuệ trong tộc đưa ra ngoài.

Kinh Vĩ trầm giọng nói.

- Tìm được nơi ở của bọn họ chưa?

Diệp Hạo hỏi.

Chuyện nhổ cỏ tận gốc đương nhiên Diệp Hạo hiểu rất rõ.

- Loại chỗ đấy cũng không có bao nhiêu tông môn biết được, mà sau khi ta lục soát hai Thần Vương của bộ lạc Phi Ưng xong cũng không thể tìm được bất kỳ manh mối gì.

Kinh Vĩ cười khổ nói. Kinh Vĩ rất tự trách. Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên Diệp Hạo giao cho hắn, nhưng hắn lại làm không tốt.

- Không sao đâu, cứ từ từ tìm là được.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận