Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1965: Rèn Luyện Đại Đạo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trần Nguyệt Lan sở dĩ cảm thấy đã đến cực hạn bởi vì bản nguyên của nàng không còn tăng cường được nữa.

- 3000 là cực hạn.

Trần Nguyệt Lan nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- 3000?

Diệp Hạo vuốt cầm.

- Lên Đệ Nhị Cảnh cần 243 giọt Thánh Tuyền, Đệ Tam Cảnh cần 729 giọt, như vậy Thần Cảnh cần 2187 giọt. Tiềm lực bản thân ngươi thì có thể đặt chân Đệ Nhất Cảnh, như vậy hiện tại ngươi hẳn được xưng Cửu Cấp Thiên Tài rồi.

Gương mặt Trần Nguyệt Lan tức khắc lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Cửu Cấp Thiên Tài?

Trần Nguyệt Lan sở dĩ cảm thấy vui mừng bởi vì nàng quá rõ ràng Cửu Cấp Thiên Tài là cái gì.

Chỉ cần Trần Nguyệt Lan hấp thu toàn bộ tiềm năng ẩn chứa trong Thánh Tuyền, nàng có thể nắm giữ chiến lực Đệ Nhất Cảnh.

Bán Thần a!

Đã từng là điều mà nàng không dám nghĩ tới.

Bất quá rất nhanh Trần Nguyệt Lan nghĩ đến một việc.

- Công Tử, ta muốn biết mihf có thể Độ Kiếp thành Thần hay không?

- Nếu ở Cửu Trọng Thiên thì ngươi cần phải cạnh tranh danh ngạch với các Yêu Nghiệt nhưng nếu ở Đại Lục khác thì cần phải đi cướp danh ngạch.

Diệp Hạo cười nói.

- Chư Thiên Vạn Giới lớn như vậy, còn sợ không có cơ hội Độ Kiếp thành Thần sao?

Trần Nguyệt Lan yên tâm.

- Mà trong tay của ta không phải còn Thần Linh Quả Vị sàao?

Diệp Hạo vuốt ve gương mặt Trần Nguyệt Lan cười nói.

- Làm gì cũng cần phải cho ngươi một danh ngạch chứ.

Trần Nguyệt Lan trong mắt lộ ra vẻ cảm động, tiếp đó bổ nhào vào người Diệp Hạo, dâng lên môi thơm.

- Ngươi cái này —— giữa ban ngày ——.

Diệp Hạo chỉ kịp nói ra câu này đã bị Trần Nguyệt Lan chặn miệng lại.

. . .

Tiêu hao mỗi ngày của 4 ức tu sĩ là một con số khổng lồ.

3 ức tu sĩ của Thánh Đức Thư Viện, một ức còn lại là tu sĩ Tiểu Thiên Địa.

Vừa mới bắt đầu, Tử Đế còn không có cảm thấy cái gì, thế nhưng thời gian dần qua nàng cảm thấy không ổn.

Hôm nay Tử Đế tìm Diệp Hạo.

- Những tu sĩ này mỗi ngày tiêu hao quá lớn, Tiên Thạch trên người ngươi đủ bọn họ sử dụng không?

Diệp Hạo cười cười nói.

- Ta mang cô đi nơi này.

Tử Đế nghi hoặc đi theo Diệp Hạo đi tới thâm sơn phụ cận Thánh Đức Thư Viện.

Diệp Hạo vung tay lên làm Tử Đế choáng váng mặt mày, 3 tòa tiểu sơn bỗng hóa thành 3 tòa Tiên Thạch Sơn.

- Làm sao có thể?

Tử Đế trợn mắt há hốc mồm nói.

- Ta làm sao thì cô không cần biết, cô chỉ cần biết Tiên Thạch thì ta không bao giờ thiếu.

Diệp Hạo nói rồi thân hình lóe lên lần nữa.

Rất nhanh trước mặt Tử Đế đã xuất hiện trên trăm tòa Tiên Thạch Sơn.

Diệp Hạo vung tay lên trên trăm tòa Tiên Thạch Sơn hóa thành từng đạo lưu quang tiến vào trong Càn Khôn Túi của hắn.

- Cho cô.

- Cho ta?

- Mặc dù nói Thánh Đức Thư Viện có thể tự cấp tự túc, nhưng ta cảm thấy Tiên Thạch nhiều không phải chỗ xấu.

Diệp Hạo cười nói.

Tử Đế từ từ bình phục.

- Diệp Hạo, Thánh Đức Thư Viện chúng ta thiếu ngươi ngày càng nhiều.

- Cô có thể lấy thân báo đáp a?

Diệp Hạo nhướn mày lên nói.

Tử Đế trầm mặc lại.

Khi mà Diệp Hạo tưởng Tử Đế sẽ tức giận nhưng không ngờ nàng lại nghiêm túc nói.

- Ta biết rõ mình không xứng với ngươi, nhưng ngươi muốn ta thân thể, ta sẽ cho.

Diệp Hạo có một chút xúc động.

- Không có gì đâu, ta nói đùa thôi.

Diệp Hạo mới vừa nói đến đây đã thấy tướng mạo Tử Đế ngày càng rõ ràng, sắc mặt hắn đại biến rồi xé rách không gian trở về Tiểu Thiên Địa.

Tử Đế kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi, trong mắt lộ ra bi thương.

- Ngươi ghét bỏ ta à?

- Ta không phải ghét bỏ cô.

Đúng lúc này, trong tai Tử Đế vang lên thanh âm Diệp Hạo.

- Nếu làm vậy, ta không thể chịu trách nhiệm với cô thì điều đó sẽ thành tâm kết trong lòng ta.

Tử Đế khác biệt nữ tử bình thường.

Thánh Đức Thư Viện là mệnh của nàng.

Nàng rời khỏi Thư Viện được không?

Đương nhiên không thể!

Như vậy, hai người nhất định không có kết quả.

Tử Đế đứng tại chỗ một hồi, không lâu sau trên mặt nở rộ ý cười.

- Vậy là ngươi thích ta, đúng không?

- Bớt ảo tưởng đi.

Diệp Hạo bỏ xuống câu nói này sau đó không còn lên tiếng nữa.

Tử Đế cười khanh khách lên.Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

100 năm qua đi, tu vi Thánh Đức rốt cục đi đến cực hạn trước mắt có thể đạt được.

- Ta hiện tại mạnh hơn trước đó đâu chỉ gấp mấy lần.

Thánh Đức cảm thụ Pháp Lực trong thể nội, mắt toát ra một vòng tinh quang.

Tại Thế Thần Linh.

Thánh Đức rốt cục cảm nhận được sự cường đại của Tại Thế Thần Linh.

Hắn cảm thấy bản thân hiện tại một quyền liền có thể trọng thương bản thân trước đó.

- Ta còn cần một chút thời gian mới có thể đặt chân Đệ Tam Cảnh.

Tử Đế nói khẽ.

- Ta tu luyện cũng đi đến cực hạn.

Thiên Côn ung dung nói.

- Vậy đợi đến khi Tử Đế đột phá lại nói.

Diệp Hạo thuận miệng nói.

Hắn thật không quan tâm 100 hay 200 năm.

Vì hắn chiếm được quá nhiều Thời Gian Tinh Thạch, 100 năm lại tính là cái gì đâu?

Vả lại Diệp Hạo cũng cần cảm ngộ một vài thứ khác.

Tu vi hắn hiện tịa là Tiên Vương Thập Nhị chuyển, nhưng cách Bán Thần còn có một đoạn cự ly.

Bất quá hắn không có cố ý tăng tu vi, bởi vì giai đoạn hiện tại, có rất nhiều thứ hắn cần cảm ngộ, ngoại trừ cần toàn phát triển Đại Đạo bản thân, hắn còn muốn tiếp tục cảm ngộ Trận Đạo, Đan Đạo cùng Khí Đạo, 3 Đại Đạo này hiện tại không tu luyện đến cuối cùng, đợi đến khi chúng đạt đến Vương cấp đỉnh, hắn còn muốn toàn diện phát triển một lần nữa đây, mà điều này không phải 100, 200 năm có thể làm được. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

Tử Đế nghĩ mình cần 10 năm thid có thể đột phá đến Đệ Tam Cảnh.

Nhưng trên thực tế, nàng dùng gần 70 năm mới đột phá được.

Sau khi đột phá, nàng đi tìm Diệp Hạo.

Nhưng Diệp Hạo lại biểu thị yêu cầu Tử Đế củng cố tự thân cảnh giới.

Tử Đế không nghĩ đến lần này củng cố kéo dài 30 năm.

30 năm thời gian, Tử Đế không những củng cố tự thân cảnh giới, thậm chí còn tiến thêm một bước trên cơ sở vốn có.

- Muốn đi đến cực hạn Đệ Tam Cảnh không có mấy trăm năm thì không thể.

- Thánh Đức Thư Viện không có hai tôn Tại Thế Thần Linh thì chống đỡ không được tràng diện.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Thế nhưng ta không thể lại ở trong này tiếp tục chờ đợi.

Tử Đế cảm thấy thiếu nợ hắn quá nhiều.

- Vậy lại chờ thêm 100 năm.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói.

- Vừa vặn ta cần phải chải vuốt lại Đại Đạo một phen.

Tử Đế lúc này mới ý thức được Diệp Hạo vẫn không có đột phá.

- Ngươi làm sao còn không có đột phá?

- Ta đi Tối Cường Đại Đạo.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ta muốn không ngừng làm vững chắc Đại Đạo bản thân, vì thế dù ở Tiên Vương cảnh chậm trễ mấy trăm năm cũng không quan trọng.

Ánh mắt Tử Đế lóe lên.

Tối cường Đại Đạo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận