Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3237: Tân Võ Hồn

Khi thứ đã mất trưởng thành mọt gốc cây, Diệp Hạo phát hiện trong thức hải của hắn xuất hiện hai võ hồn mới.

Trong đó một võ hồn là một thanh kiếm, còn một võ hồn khác là mọt con mắt.

- Kiếm Võ Hồn.

Lúc này gốc cây kia tản ra một tia chấn động tinh thần.

- Bên trong Kiếm Võ hồn ẩn chứa kiếm pháp tinh tuý của thiên hà Hồn Thiên, không nói vô địch cũng không khác gì nhiều, vả lại kiếm võ hồn còn có thể tăng phúc cho bất luận kiếm thuật nào.

- Cặp mắt kia thì sao?

Diệp Hạo hỏi.

- Mâu Võ Hồn.

Gốc cây kia trả lời.

- Bên trong Mâu võ hồn ẩn chứa điêu tàn chi thuật, con mắt đi tới nơi này, chúng sinh đều héo tàn, vả lại nó còn có thể tăng phúc cho bất luận mâu thuật nào.

Diệp Hạo cẩn thận cảm nhận một phen rồi mới nói.

- Chỉ cho ta hai võ hồn này thôi sao? Lúc đó ngươi nuốt của ta tận một trăm võ hồn đấy.

- Ngươi cho rằng để tăng võ hồn Thiên cấp lên võ hồn Nửa Chúa Tể đơn giản lắm sao?

Gốc cây kia tức giận nói.

- Ngươi phải biết ngươi là võ hồn đã chết đấy.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Ngươi muốn nhiều võ hồn như vậy làm gì?

Gốc cây kia bất đắc dĩ nói.

- Có hay không là một chuyện, có cần hay không là một chuyện khác.

- Vậy đi, về sau mỗi lần ngươi tăng lên một tiểu cảnh giới, ta sẽ cho ngươi một võ hồn Nửa Chúa Tể, thế nào?

Cuối cùng gốc cây kia cũn nhượng bộ.

Chủ yếu nó cảm thấy không thể để Diệp Hạo xem thường.

- Được.

Diệp Hạo cười hì hì nói.

Dừng một chút Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Ngươi có quan hệ gì với thiên hà Chủng Thiên?

- Không nên hỏi âu đó.

Gốc cây kia sau khi để lại câu này rồi cũng không nói gì nữa.

Diệp Hạo còn đang định nói nhưng lại mãnh liệt cảm nhận được có thứ gì đó ở trên mặt.

Hắn dùng tay chạm vào.

Diệp Hạo đang chờ nói cái gì mãnh liệt cảm giác được trên mặt có đồ vật.

Hắn dùng tay cào một lần.

Nước đen thui.

Tanh hôi, gay mũi, khó ngửi.

- Chuyện gì thế này?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Tại sao trên mặt hắn lại có thứ này?

Đúng lúc này bên tai hắn vang lên tiếng của Phượng Tuyết.

- Nguyền rủa.

Nguyền rủa?

Sắc mặt Diệp Hạo thay đổi.

Tại sao nguyền rủa xuất hiện?

Hắn cũng không biết.

- Diệp công tử, trong mắt, trong lỗi mũi ngươi đều đang chảy nước đen.

Ly Họa bỗng nhiên nói ra.

Ánh mắt tu sĩ Ly Hoả tông nhìn Diệp Hạo tràn đầy kinh khủng.

Chủ yếu là do chưa có ai từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Diệp Hạo nín thở ngưng thần.

Hắn cẩn thận quan sát tình huống của bản thân.

Hắn phát hiện thất khiếu đều đang chảy một dạng chất lỏng màu đen ngòm, loại chất lỏng này không ngừng tàn phá thân thể và linh hồn của hắn.

- Ngươi còn không ngăn cản?

Phượng Tuyết kinh ngạc nói.

Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn để yên.

Ngươi không muốn sống nữa sao?

Diệp Hạo không hề bị ảnh hưởng, hắn chỉ lẳng lặng quan sát.

Khi thân thể hắn bị hoà tan một phần tư, lực lượng trong cơ thể mới bắt đầu bộc phát, quét ngang toàn bộ nguyền rủa trên đường giống như dung nhan phun chảy ra.

Ngay sau đó thân thể Diệp Hạo nhanh chóng khôi phục.

Chỉ sau vài hơi thở đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

- Nguyền rủa bắt nguồn từ đâu?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Có người nói sự tồn tài của Siêu Thoát cảnh đã phá vỡ quy tắc của thiên địa, cho nên thượng thiên sẽ nguyền rủa trừng phạt bọn họ.

Phượng Tuyết chậm rãi nói.

- Cũng có người nói thiên hà Chủng Thiên bị nguyền rủa, chỉ là sau khi đến Siêu Thoát cảnh mới hiện ra, đương nhiên cho tới bây giờ đều không có một giải thích nào phù hợp.

- Ta cảm thấy có lẽ Chúa Tể chắc chắc biết gì đó.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Đáng tiếc rằng ta không có cơ hội tiếp xúc với Chúa Tể.

Phượng Tuyết lắc đầu nói.

- Sau này từ từ nghiên cứu.

Sau đó Diệp Hạo dời chủ đề.

Khiến Diệp Hạo bất mãn là thiên hà Chủng Thiên lại không có hắn cái gì hết, thứ đã mất của thiên hà Chủng Thiên tại sao vừa rồi không hề xuất hiện?

- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?

Phượng Tuyết nhẹ giọng hỏi.

- Chờ đến lúc tu vi thiên hà Chủng Thiên và thiên hà Hồn Thiên đều tăng lên tới Quá Khứ cảnh đỉnh phong ta mới nghĩ đến việc đến Đệ Bát vực.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Phượng Tuyết không nói gì nữa.

Diệp Hạo nhìn bề ngoài giống như đi du lịch khắp nơi nhưng kỳ thực là đang cảm ngộ thiên địa.

Điểm ấy Phượng Tuyết đương nhiên có thể nhìn ra.

Thời gian kế tiếp Diệp Hạo ở Đệ Thất vực yên lặng tu hành.

Hắn cần thời gian để tu hành thần thông mà hai đại võ hồn ban cho, đồng thời hắn cũng cần thời gian củng cố cảnh giới.

Đương nhiên nếu không có công pháp Đại Mộng Tam Thiên Niên, hán không biết mình phải tốn bao nhiêu lâu mới có thể làm được điều này.

Hôm nay Diệp Hạo đi tới một toà thành cổ.

Khi đến toàn thành này, Diệp Hạo liền đi thẳng đến trung tâm giao dịch dược liệu lớn nhất thành.

Đệ Thất vực là vực đứng thứ ba thiên hà Hồn Thiên, nơi đây sẽ có rất nhiều đồ tốt.

Diệp Hạo đương nhiên cũng cần mua một chút.

Đi đến trung tâm giao dịch, Diệp Hạo quay qua hỏi nhân viên phục vụ đang nhiệt tình chào mời mình.

- Quản sự nơi này của các ngươi là ai?

- Xin hỏi ngươi tìm quản sự của chúng ta là có chuyện gì?

Nhân viên phục vụ nhẹ giọng hỏi.

- Ta muốn mua lượng lớn dược liệu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi chờ một lát.

Nhân viên phục vụ lập tức nói.

Cũng không quá lâu, một trung niên đồng hành với nhân viên phục vụ đi đến.

Khi trung niên kia nhìn thấy Diệp Hạo, trong lòng hơi chấn động.

Quá Khứ cảnh sơ kỳ!

Ở độ tuỏi này mà đã đến cấp độ đó thật sự cũng không nhiều.

- Phải xưng hô với công tử như thế nào nhỉ?

Trung niên kia cười hỏi.

- Diệp.

- Diệp công tử, ngươi muốn mua dược liệu gì?

- Có danh sách không?

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Có.

Trung niên kia nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một danh sách.

Diệp Hạo nhìn xong rồi lấy ra một cây bút viết viết vào trên một tờ giấy trắng.

Ước chừng qua một phút sau, Diệp Hạo đưa lại tờ giấy kia cho trung niên.

Trung niên kia nhận lấy liền nhìn vào.

Nhìn một hồi, khắp khuôn mặt trung niên kia đều là vẻ kinh sợ, thật sự là vì số lượng quá lớn.

- Diệp công tử, tổng giá trị của những dược liệu này đại khái cũng phải tầm tám ngàn vạn hoàng thạch.

- Có cần thanh toán tiền đặt cọc không?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Tiền đặt cọc là ba thành.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho trung niên kia một túi càn khôn.

Thần niệm của trung niên kia lướt qua, hắn nghiêm túc nhìn Diệp Hạo.

- Diệp công tử, chút nữa ta sẽ viết biên lai cho ngươi.

Rất nhanh trung niên kia đã đưa cho Diệp Hạo một biên lai hoàn chỉnh.

- Diệp công tử, bởi vì đơn hàng của ngươi quá lớn, ta cần phải có ba ngày để đi tổng hợp.

Trung niên kia nghiêm mặt nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Trung niên kai gọi quản sự tới đưa tờ danh sách cho đối phương rồi lệnh cho đối phương lập tức đi chuẩn bị.

Sau đó hắn mới nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Diệp công tử, ngươi là luyện đan sư sao?

- Đúng vậy, ta là đan sư.

- Mạo muội cho ta hỏi, cấp bậc của ngươi là gì?

- Quá Khứ cảnh.

Trung niên kia không khỏi giật mình.

- Diệp công tử, ngươi là Quá Khứ cảnh?

- Thì sao?

Diệp Hạo mờ mịt hỏi.

- Diệp công tử, ngươi đã từng nghe nói đến Minh Nguyệt đan chưa?

- Đẳng cấp Minh Nguyệt đan mặc dù không cao, nhưng không phải ai cũng có thể luyện ra.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Sao vậy? Võ hồn của ai bị ô nhiễm?

- Võ hồn của nữ nhi thành chủ ta bị ô nhiễm, hiện tại rất cần Minh Nguyệt đan.

- Ta sẽ luyện chế Minh Nguyệt đan.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận