Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2683: Kỹ Lưỡng

Thông qua Phượng Vũ, Phượng tam tổ biết rõ người đứng sau Diệp Hạo là một nhân vật cấp bậc nào. Chiến lực của vị kia còn hơn cả lão tổ nhà mình.

- Được.

Diệp Hạo nghĩ một hồi mới nói.

- Hợp tác vui vẻ.

Phượng tam tổ mừng rỡ nói.

Phượng tam tổ biết quá rõ bây giờ Phượng gia phải đối mặt với hoàn cảnh nào. Chỉ cần một nước đi sai cũng coi như thua cả ván cờ.

- Đợi đến khi Phượng gia chúng ta nuốt sống Hoàng gia, chúng ta sẽ tặng một phần ba chiến hạm của Hoàng gia cho ngươi.

Phượng tam tổ trầm ngâm một chút nói.

Hắn sở dĩ nguyện ý cắt đi một miếng thịt cũng là lo lắng sợ đến lúc đó Diệp Hạo không xuất toàn lực ra. Nếu như vậy cũng chẳng khác gì gài bẫy Phượng gia. Hơn nữa Phượng tam tổ chỉ hứa hẹn cho Diệp Hạo một phần ba chiến hạm, nhưng không có hứa cho Diệp Hạo tài nguyên trong phủ khố Hoàng gia. Đó mới là kho báu lớn nhất. Phải biết ở Cơ giới thế giới này, chỉ cần có đủ tài nguyên, vài phút là có thể tạo ra một lượng lớn chiến hạm.

- Cái này... không nên lắm.

Diệp Hạo xấu hổ cười nói.

- Đây là thành ý của Phượng gia chúng ta.

Phượng tam tổ đương nhiên nhìn ra được Diệp Hạo chỉ đang khách khi thôi.

- Vậy ta cũng không tiện từ chối.

Diệp Hạo chần chờ một chút nói.

Thế lực cấm kỵ ở Cơ Giới tộc còn mạnh hơn nhiều so với thế lực cấm kỵ của nhân tộc. Không nói đâu xa, chỉ mỗi Phượng gia cũng tương đương với ba thế lực cấm kỵ thông thường của nhân tộc. Nói cách khác một phần ba chiến hạm của Hoàng gia cũng tương đương với một cấm kỵ thế lực rồi.

Diệp Hạo làm sao có thể không kích động đây?

Diệp Hạo ở Phượng gia được ba ngày mới tìm được Phượng Vũ.

- Chúng ta nên hành động.

- Ba ngày này ta vẫn luôn tìm kiếm đối tượng thích hợp để động thủ.

Phượng Vũ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta biết ngươi ghét ác như cừu, bởi vậy lựa chọn cũng phải là một vài thế lực cực kỳ hung ác.

- Có lòng.

Diệp Hạo nghiêm túc nói

Thông qua những ngày này tiếp xúc với Phượng Vũ, Diệp Hạo cũng biết Cơ Giới tộc cũng giống như nhân tộc, cũng là bộ tộc có trí tuệ. Đối với tộc như vậy, Diệp Hạo cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.

- Bây giờ chúng ta đi Hắc Thủy Thành.

Phượng Vũ nhẹ nhàng nói.

Hắc Thủy Thành!

Đây là một hắc thị ở Cơ giới thế giới. Rất nhiều thế lực đều sẽ tới nơi này thủ tiêu tang vật. Nói cách khác Hắc Thủy Thành có thể tồn tại cũng là bởi vì thế lực khắp nơi ngầm đồng ý. Và bây giờ Diệp Hạo chuẩn bị ra tay ở thành thị này.

Sau khi đi tới hắc thị, Diệp Hạo kinh ngạc phát hiện nơi này không hề giống như mình nghĩ.

- Trật tự nơi này thật chặt chẽ.

Diệp Hạo nhìn Phượng Vũ đãng biến đổi bộ dáng ở bên cạnh nói.

Phượng Vũ chính là cháu ruột của Phượng gia, nếu bị người khác nhận ra sẽ bị người ta ghi hận.

- Thứ ngươi nhìn thấy chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Phượng Vũ vừa nói đến đây, một thanh nhiên bỗng đổ vào người Diệp Hạo.

- Ngươi đụng ngã ta.

Nhìn người thanh niên kia kêu thảm thiết đến mức tan nát cõi lòng, Diệp Hạo cũng phải có một loại cảm giác ngu ngơ.

Người bị đụng?

Đang đùa đấy à?

Ngươi mẹ nó dù sao cũng là một cao thủ Hợp Thần cấp đấy.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Ngay sau đó Diệp Hạo cười hỏi.

- Bồi thường tiền.

Con mắt thanh niên kia đảo một vòng rồi nghiêm mặt nói.

- Bao nhiêu?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Mười vạn lam kim.

Thanh niên kia suy nghĩ một chút mới nói ra một con số.

Lam kim!

Đây là loại tiền tệ giao dịch của Cơ giới thế giới. Mà khiến thanh niên kia không ngờ tới rằng Diệp Hạo lại trực tiếp ném cho hắn một túi càn khôn.

- Cho ngươi.

Thanh niên kia nhìn thoáng qua lập tức ngây ngẩn cả người.

- Ngươi... Ngươi...?

Hắn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần trả giá, thế nhưng Diệp Hạo lại cho hắn luôn?

Chuyện này hoàn toàn không theo kịch bản mà.

- Còn có vấn đề gì sao?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Không có.

Thanh niên kia nói xong vỗ mông một cái rồi rời khỏi.

Phượng Vũ không hiểu nhìn Diệp Hạo nói.

- Sao ngươi lại cho tên lừa đảo kia nhiều tiền như vậy?

- Bởi vì những lam kim kia đều là giả.

Diệp Hạo cười ha ha nói.

- Giả?

Phượng Vũ ngây ngẩn cả người.

- Nhưng vừa rồi ta cũng đã xem qua, những lam kim kia đều là thật mà?

- Đó là ta do ta dùng thần thông Thiên Biến Vạn Hóa để biến ra.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn nói.

- Thực ra mười vạn lam kim kia là do một sợi tóc của hắn biến ra.

- Thần kỳ như vậy sao?

Ánh mắt Phượng Vũ tràn đầy cảm xúc không thể tin được.

- Có thể dạy ta được không?

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Ở toàn bộ Thần Vực, thần thông có thể so với thần thông Thiên Biến Vạn Hóa cũng không phải không có. Diệp Hạo cũng không cần thiết phải che dấu làm gì.

Hai người Diệp Hạo còn chưa đi được bao xa lại gặp một trung niên đang xông tới.

- Vị công tử này, ở chỗ ta có một khối thượng đẳng Vương thạch, không biết ngươi có hứng thú hay không?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra tia kinh ngạc.

Thượng đẳng Vương thạch?

Nhìn người trung niên này không giống như người có thể lấy ra Vương thạch. Thượng đẳng Vương thạch có thể rèn đúc thượng đẳng Vương cấp pháp chỉ đấy. Mà trung niên này chỉ là một tu sĩ Hợp Thần đỉnh phong mà thôi.

- Ở đâu?

Diệp Hạo hỏi.

Người trung niên kia cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới móc ra một hòn đá nhỏ từ trong ngực ra.

- Đừng để người ngoài nhìn thấy.

- Thượng đẳng Vương thạch?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Hắn không ngờ rằng trên người một trung niên tướng mạo bình thường này lại thật sự có Vương thạch.

Ngay sau đó người trung niên lập tức cất khối Vương thạch vào trong ngực.

- Có mua không?

- Nếu được đương nhiên ta sẽ mua.

Thấy một màn như vậy Diệp Hạo không khỏi cười nói.

- Giá cả của Vương thạch ta tin ngươi cũng biết.

Trong mắt người trung niên kia lóe lên tia gian xảo nói.

- Như vậy đi, giá ba tỷ lam kim.

Nghe vậy Diệp Hạo hỏi lại người trung niên kia.

- Ngươi thấy chúng ta giống người có thể lấy ra ba tỷ lam kim sao?

- Hai tỷ, được không?

Trung niên kia suy nghĩ một chút nói.

- Hai ngàn vạn.

Diệp Hạo vươn hai ngón tay.

- Nếu ngươi cảm thấy được thì thành giao, nếu không cũng đừng cản đường ta.

- Thật không thấy ai như ngươi, như vậy đi, một tỷ.

Trung niên kia vừa nói đến đây liền thấy Diệp Hạo đang chuẩn bị đi.

- Ba ngàn vạn, ngươi cho ta ba ngàn vạn, khối Vương thạch này ngươi cầm.

Nghe đến đây Diệp Hạo liền móc ra một túi càn khôn.

- Một tay giao tiền, một tay giao hàng.

- Cho ngươi.

Trung niên kia nói xong liền ném một khối đá cho Diệp Hạo. Khi Diệp Hạo đang kiểm tra trung niên kia nhanh chóng chộp đến đoạt lấy túi càn khôn từ trong tay Diệp Hạo.

- Bây giờ đã xong.

Nói xong trung niên kia lập tức rời khỏi.

Phượng Vũ vừa muốn ngăn cản lại bị Diệp Hạo ngăn lại.

- Ngươi...?

Phượng Vũ muốn nói trung niên kia có thể là lừa đảo, Diệp Hạo lại nháy mắt với Phượng Vũ. Đợi đến kia trung niên rời khỏi một hồi Diệp Hạo mới mang theo Phượng Vũ vội vàng rời khỏi.

- Cho ta nhìn khối Vương thạch kia đi.

Phượng Vũ vội nói.

Diệp Hạo cười đem Vương thạch đưa cho Phượng Vũ. Phượng Vũ kiểm tra cẩn thận một phen mới kinh ngạc nói.

- Không ngờ là thật.

- Đương nhiên là thật rồi.

Diệp Hạo cười to nói.

- Gia hoả kia muốn bẫy ta, nào có dễ dàng như vậy?

- Ngươi nhìn ra?

Phượng Vũ trừng lớn hai con mắt.

- Mấy thứ như vậy ở chỗ chúng ta đã chơi đến chán ngắn luôn rồi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ban đầu trung niên kia lấy Vương thạch thật ra, nhưng sau đó hắn đưa cho ta khối giả. Nhưng hắn không biết rằng ta đã len lén đổi lại từ lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận