Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu
Chương 77: Lại quá một đông
Chương 77: Lại qua một mùa đông
Thời tiết rét lạnh thường trôi qua rất nhanh.
Bởi vì vào những ngày thời tiết như thế này, Khương Nam Hạc mỗi ngày chỉ ngủ và tu luyện, đều không mấy khi ra ngoài hoạt động, cho nên không có cảm giác cụ thể lắm về thời gian.
Chờ đến khi ánh nắng tươi đẹp, thời tiết ấm lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chóc kêu líu lo trong trẻo, Khương Nam Hạc mới giật mình nhận ra, hóa ra bất tri bất giác đã vào xuân.
Hắn cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì mùa đông năm nay trôi qua thực sự quá nhanh, so với mùa đông năm đó lúc hắn mới có ký ức, mùa đông này không chỉ qua nhanh mà cuộc sống của hắn cũng thật dễ chịu.
Biến hóa rõ ràng nhất là hắn đã béo lên một chút, bởi vì cả mùa đông dài không ra ngoài hứng nắng mặt trời, Khương Nam Hạc ở trong phòng dưỡng cho toàn thân trắng trẻo mập mạp.
Hắn mặc bộ quần áo nặng nề đẩy cửa phòng ra, nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ. Cơn gió lạnh mang theo chút hơi lạnh thổi đến bên tai, nhưng không hề gây ra cảm giác rét buốt, ngược lại có chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Khương Nam Hạc ngẩng đầu nhìn lên, một vùng rừng núi hoang vu, từng ngọn núi lớn liên tiếp xuất hiện trong tầm mắt hắn, cây cối vốn không chút sức sống nay đã điểm xuyết chút sắc xanh, báo hiệu mùa xuân đã tới.
Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm một năm nữa, tuổi của Khương Nam Hạc lại lớn thêm một chút, thân thể tiểu dê cũng lớn hơn rất nhiều, bây giờ hắn ra vào cửa phòng cũng có chút khó khăn. So với Khương Nam Hạc cả mùa đông gần như không vận động, tiểu dê và tướng quân thì lại chẳng hề nhàn rỗi.
Tiểu dê không sợ lạnh, bộ lông dê dày dặn của hắn giúp chống lại cái rét, lại thêm thể chất cường tráng sau khi thành yêu quái, khiến hắn không hề e ngại giá rét mùa đông chút nào.
Cho nên suốt mùa đông, tướng quân sẽ tiến hành huấn luyện đối chiến với tiểu dê. Nói là huấn luyện, nhưng thực tế là tướng quân cùng hóa thân thần khuyển của hắn cùng nhau bắt nạt tiểu dê.
Sức chiến đấu của tiểu dê so với tướng quân chênh lệch như trời với đất. Tiểu dê mới hơn một tuổi này, thật sự là yếu đến đáng thương.
Nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn đúng là đã tăng lên không ít, thậm chí bây giờ hắn đã có thể liên tục thi triển pháp thuật thiên phú của mình.
Khương Nam Hạc đang ngắm nhìn dãy núi, sau lưng hắn, tiểu dê vui vẻ tiến tới, hơi cúi đầu, rồi ngậm lấy cổ áo Khương Nam Hạc, hất hắn lên lưng mình. Thân thể Khương Nam Hạc nhẹ nhàng lướt trong không trung rồi đáp xuống lưng tiểu dê.
Đang ngẩn người thì bị làm phiền, Khương Nam Hạc bất mãn kéo nắm lông dê của tiểu dê, nhưng động tác này đối với tiểu dê mà nói chẳng hề có cảm giác gì, kéo lông dê thì có đau đâu.
Tiểu dê thấy Khương Nam Hạc đã ngồi trên lưng mình, liền hưng phấn kêu lên một tiếng, rồi sải bốn vó nhanh chóng chạy tới chạy lui trên đỉnh núi bằng phẳng xung quanh.
Khương Nam Hạc bị hắn lắc đến nỗi chiếc mũ trên đầu cũng sắp rơi xuống. Trên đầu Khương Nam Hạc đội một chiếc mũ đầu hổ đáng yêu, chiếc mũ trông sống động như thật, tựa một con hổ lớn đầy uy nghiêm, chỉ có điều bên dưới có treo hai quả cầu nhỏ.
Thực tế thì, chiếc mũ này đúng là làm bằng da hổ, do tướng quân làm cho Khương Nam Hạc lúc rảnh rỗi. Khương Nam Hạc một tay giữ mũ, một tay túm chặt lông trên lưng tiểu dê, đề phòng bị hắn hất ngã.
Tiểu dê chở hắn chạy trên đỉnh núi một lúc, hóng gió lạnh một lát, rồi đưa hắn cùng đến bên bờ suối nhỏ.
Nhìn dòng suối nhỏ nước đang dần dâng cao, Khương Nam Hạc thầm nhung nhớ hương vị của lũ cá bơi lội trong đó.
Hắn đã rất lâu rồi không được ăn cá. Chỗ cá hun khói và cá khô làm từ trước, qua cả mùa đông dài, cũng đã sớm ăn hết sạch.
Cá quá ít, tướng quân và Khương Nam Hạc lo rằng nếu đánh bắt thường xuyên sẽ khiến chúng tuyệt chủng, cho nên lượng cá dự trữ của họ không nhiều. So với thịt, Khương Nam Hạc thích ăn cá hơn. Mặc dù mùi tanh của cá rất khó xử lý, nhưng hương vị của loại cá trên đỉnh Tần Sơn này thật sự rất tuyệt vời.
Chỉ cần dùng một loại cỏ khô đặc biệt, nhét vào bụng cá vừa mới bắt được để ướp một lúc, mùi tanh sẽ biến mất không còn dấu vết.
Loại cá tươi này cứ trực tiếp cho lên nồi hấp, hoặc nấu thành canh cá, hương vị đều rất tuyệt, Khương Nam Hạc rất thích ăn.
Lúc ban đầu khi chưa có cách khử mùi tanh này, hắn còn từng phiền não vì chuyện đó, mãi cho đến khi tướng quân tìm được loại thảo dược đặc biệt kia. Thảo dược có màu hơi hồng, tên là gì thì Khương Nam Hạc không biết, tướng quân cũng không nhận ra, tướng quân chỉ nhớ trong quân đội trước đây của mình từng dùng qua loại thảo dược này.
Nếu đã không ai biết tên, Khương Nam Hạc bèn đề nghị đặt tên cho loại thảo dược này là tía tô. Trong ký ức của hắn, loại thảo dược này cũng có công dụng khử mùi tanh cá, hơn nữa khi còn là cây non, màu sắc của nó trông cũng giống màu tím.
Tiểu dê và Khương Nam Hạc ở bên bờ sông, xem trong suối có con cá nào bơi lượn tới không. Nếu có, tiểu dê sẽ vì Khương Nam Hạc mà "điện" một hai con, coi như là món ăn mừng xuân đến.
So với mùa đông, Khương Nam Hạc thích ba mùa còn lại hơn nhiều. Mỗi mùa không chỉ có vật tư phong phú mà cũng không cần mặc quần áo rườm rà.
Thân ảnh của tướng quân chậm rãi xuất hiện từ dưới lòng đất. Khoảng thời gian gần đây, hắn đều đang tìm kiếm loại "thâu thạch" tương đối tốt trên khắp Tần Sơn. Hắn muốn chuẩn bị rèn cho Khương Nam Hạc một món vũ khí phù hợp, cho nên theo hắn thấy, loại thâu thạch được chọn nhất định phải là loại tốt nhất.
Nguyên liệu khoáng thạch cũng phân chia đẳng cấp, có loại bên trong rất ít tạp chất, phẩm chất tốt, thì đồ vật chế tạo ra cũng sẽ tốt.
Vì vậy, việc chọn lựa nguyên vật liệu là rất cần thiết. Hơn nữa, theo tướng quân thấy, lượng khoáng thạch cần dùng để chế tạo vũ khí cho Khương Nam Hạc ước chừng sẽ rất lớn.
Trước đây Khương Nam Hạc đã từng bàn bạc với hắn, nói rằng hắn không mấy ưa thích những vũ khí quá tinh tế nhẹ nhàng. Nếu tướng quân có thể, hắn hy vọng được rèn cho một cây chùy hoặc là đại đao.
Việc này khiến tướng quân không khỏi giật mình. Theo hắn thấy, đứa trẻ Khương Nam Hạc này trông trắng trẻo mềm mại, mặt mày vô hại, nếu sau này để hắn xách chùy hay đại đao đi đập người thì trông kiểu gì cũng thấy quái đản.
Huống chi, với vóc người này của Khương Nam Hạc, tướng quân đã xem xét kỹ, sau này dù Khương Nam Hạc có lớn lên cũng không thể thành kiểu người trông thật khôi ngô được, khung xương của hắn quá nhỏ, trông vô cùng mảnh khảnh.
Tục ngữ có câu, 'ba tuổi xem đến lão', không chỉ về tính cách, diện mạo, mà còn cả khung xương của đứa trẻ. Khung xương của Khương Nam Hạc không lớn, cho nên tướng quân cảm thấy nếu hắn luyện võ khí, tốt nhất vẫn nên chọn loại nào trông tương đối tao nhã thì hơn.
Theo tướng quân thấy, rèn cho Khương Nam Hạc một thanh trường kiếm, đoản kiếm hoặc dao găm, chủy thủ, thực sự không được thì chọn một loại vũ khí như côn bổng, về cơ bản đều là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Khương Nam Hạc lại không thích, việc này khiến tướng quân rất bất đắc dĩ.
Khương Nam Hạc chỉ muốn loại vũ khí trông có lối công kích 'đại khai đại hợp', sát thương kinh người. Ví dụ như hắn cầm một cây búa lớn đập thẳng vào thanh kiếm của kẻ địch đang dùng nhuyễn kiếm, có thể trực tiếp đập gãy kiếm đối phương, việc này theo Khương Nam Hạc thấy thì chẳng phải đỡ tốn bao nhiêu công sức sao!
Tướng quân vốn đã không hy vọng Khương Nam Hạc dùng trường kiếm, nên khi Khương Nam Hạc nói ý tưởng này cho tướng quân, tướng quân đã từ bỏ ý định uốn nắn hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ. Suốt mùa đông này, hắn còn dẫn Khương Nam Hạc đi huấn luyện bắn cung. Theo hắn thấy, cung tiễn cũng rất tốt, nhưng Khương Nam Hạc cứ cảm thấy nó nhẹ bẫng, không thuận tay chút nào, vì thế cũng đành từ bỏ.
Vì vậy, cả tướng quân và Khương Nam Hạc đều ngấm ngầm muốn thuyết phục đối phương theo ý mình, nhưng không ai thuyết phục được ai.
Thế nên tướng quân đã dành cả mùa đông để tuyển lựa khoáng thạch, chọn ra được một lô khoáng thạch tốt nhất trên khắp Tần Sơn. Còn Khương Nam Hạc thì cũng đang lục lọi trong đầu các kiểu dáng vũ khí, mong tìm được một loại có thể thuyết phục được tướng quân.
Khương Nam Hạc và tiểu dê chơi đùa một lúc bên bờ sông. Ven bờ, cỏ xanh đã lại mọc lên.
Cỏ xanh trong dòng suối nhỏ đang chảy trôi, đung đưa qua lại, trông rất mời gọi. Khương Nam Hạc ngồi xổm xuống, luồn tay vào dòng nước lạnh băng, vớt đám cỏ xanh lên, rồi đưa đến bên miệng tiểu dê, lắc qua lắc lại mấy cái. Tiểu dê cũng lắc lư đầu theo động tác của hắn, bộ dạng ngốc nghếch ấy làm Khương Nam Hạc cười không ngớt.
Thời tiết rét lạnh thường trôi qua rất nhanh.
Bởi vì vào những ngày thời tiết như thế này, Khương Nam Hạc mỗi ngày chỉ ngủ và tu luyện, đều không mấy khi ra ngoài hoạt động, cho nên không có cảm giác cụ thể lắm về thời gian.
Chờ đến khi ánh nắng tươi đẹp, thời tiết ấm lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chóc kêu líu lo trong trẻo, Khương Nam Hạc mới giật mình nhận ra, hóa ra bất tri bất giác đã vào xuân.
Hắn cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì mùa đông năm nay trôi qua thực sự quá nhanh, so với mùa đông năm đó lúc hắn mới có ký ức, mùa đông này không chỉ qua nhanh mà cuộc sống của hắn cũng thật dễ chịu.
Biến hóa rõ ràng nhất là hắn đã béo lên một chút, bởi vì cả mùa đông dài không ra ngoài hứng nắng mặt trời, Khương Nam Hạc ở trong phòng dưỡng cho toàn thân trắng trẻo mập mạp.
Hắn mặc bộ quần áo nặng nề đẩy cửa phòng ra, nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ. Cơn gió lạnh mang theo chút hơi lạnh thổi đến bên tai, nhưng không hề gây ra cảm giác rét buốt, ngược lại có chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Khương Nam Hạc ngẩng đầu nhìn lên, một vùng rừng núi hoang vu, từng ngọn núi lớn liên tiếp xuất hiện trong tầm mắt hắn, cây cối vốn không chút sức sống nay đã điểm xuyết chút sắc xanh, báo hiệu mùa xuân đã tới.
Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm một năm nữa, tuổi của Khương Nam Hạc lại lớn thêm một chút, thân thể tiểu dê cũng lớn hơn rất nhiều, bây giờ hắn ra vào cửa phòng cũng có chút khó khăn. So với Khương Nam Hạc cả mùa đông gần như không vận động, tiểu dê và tướng quân thì lại chẳng hề nhàn rỗi.
Tiểu dê không sợ lạnh, bộ lông dê dày dặn của hắn giúp chống lại cái rét, lại thêm thể chất cường tráng sau khi thành yêu quái, khiến hắn không hề e ngại giá rét mùa đông chút nào.
Cho nên suốt mùa đông, tướng quân sẽ tiến hành huấn luyện đối chiến với tiểu dê. Nói là huấn luyện, nhưng thực tế là tướng quân cùng hóa thân thần khuyển của hắn cùng nhau bắt nạt tiểu dê.
Sức chiến đấu của tiểu dê so với tướng quân chênh lệch như trời với đất. Tiểu dê mới hơn một tuổi này, thật sự là yếu đến đáng thương.
Nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn đúng là đã tăng lên không ít, thậm chí bây giờ hắn đã có thể liên tục thi triển pháp thuật thiên phú của mình.
Khương Nam Hạc đang ngắm nhìn dãy núi, sau lưng hắn, tiểu dê vui vẻ tiến tới, hơi cúi đầu, rồi ngậm lấy cổ áo Khương Nam Hạc, hất hắn lên lưng mình. Thân thể Khương Nam Hạc nhẹ nhàng lướt trong không trung rồi đáp xuống lưng tiểu dê.
Đang ngẩn người thì bị làm phiền, Khương Nam Hạc bất mãn kéo nắm lông dê của tiểu dê, nhưng động tác này đối với tiểu dê mà nói chẳng hề có cảm giác gì, kéo lông dê thì có đau đâu.
Tiểu dê thấy Khương Nam Hạc đã ngồi trên lưng mình, liền hưng phấn kêu lên một tiếng, rồi sải bốn vó nhanh chóng chạy tới chạy lui trên đỉnh núi bằng phẳng xung quanh.
Khương Nam Hạc bị hắn lắc đến nỗi chiếc mũ trên đầu cũng sắp rơi xuống. Trên đầu Khương Nam Hạc đội một chiếc mũ đầu hổ đáng yêu, chiếc mũ trông sống động như thật, tựa một con hổ lớn đầy uy nghiêm, chỉ có điều bên dưới có treo hai quả cầu nhỏ.
Thực tế thì, chiếc mũ này đúng là làm bằng da hổ, do tướng quân làm cho Khương Nam Hạc lúc rảnh rỗi. Khương Nam Hạc một tay giữ mũ, một tay túm chặt lông trên lưng tiểu dê, đề phòng bị hắn hất ngã.
Tiểu dê chở hắn chạy trên đỉnh núi một lúc, hóng gió lạnh một lát, rồi đưa hắn cùng đến bên bờ suối nhỏ.
Nhìn dòng suối nhỏ nước đang dần dâng cao, Khương Nam Hạc thầm nhung nhớ hương vị của lũ cá bơi lội trong đó.
Hắn đã rất lâu rồi không được ăn cá. Chỗ cá hun khói và cá khô làm từ trước, qua cả mùa đông dài, cũng đã sớm ăn hết sạch.
Cá quá ít, tướng quân và Khương Nam Hạc lo rằng nếu đánh bắt thường xuyên sẽ khiến chúng tuyệt chủng, cho nên lượng cá dự trữ của họ không nhiều. So với thịt, Khương Nam Hạc thích ăn cá hơn. Mặc dù mùi tanh của cá rất khó xử lý, nhưng hương vị của loại cá trên đỉnh Tần Sơn này thật sự rất tuyệt vời.
Chỉ cần dùng một loại cỏ khô đặc biệt, nhét vào bụng cá vừa mới bắt được để ướp một lúc, mùi tanh sẽ biến mất không còn dấu vết.
Loại cá tươi này cứ trực tiếp cho lên nồi hấp, hoặc nấu thành canh cá, hương vị đều rất tuyệt, Khương Nam Hạc rất thích ăn.
Lúc ban đầu khi chưa có cách khử mùi tanh này, hắn còn từng phiền não vì chuyện đó, mãi cho đến khi tướng quân tìm được loại thảo dược đặc biệt kia. Thảo dược có màu hơi hồng, tên là gì thì Khương Nam Hạc không biết, tướng quân cũng không nhận ra, tướng quân chỉ nhớ trong quân đội trước đây của mình từng dùng qua loại thảo dược này.
Nếu đã không ai biết tên, Khương Nam Hạc bèn đề nghị đặt tên cho loại thảo dược này là tía tô. Trong ký ức của hắn, loại thảo dược này cũng có công dụng khử mùi tanh cá, hơn nữa khi còn là cây non, màu sắc của nó trông cũng giống màu tím.
Tiểu dê và Khương Nam Hạc ở bên bờ sông, xem trong suối có con cá nào bơi lượn tới không. Nếu có, tiểu dê sẽ vì Khương Nam Hạc mà "điện" một hai con, coi như là món ăn mừng xuân đến.
So với mùa đông, Khương Nam Hạc thích ba mùa còn lại hơn nhiều. Mỗi mùa không chỉ có vật tư phong phú mà cũng không cần mặc quần áo rườm rà.
Thân ảnh của tướng quân chậm rãi xuất hiện từ dưới lòng đất. Khoảng thời gian gần đây, hắn đều đang tìm kiếm loại "thâu thạch" tương đối tốt trên khắp Tần Sơn. Hắn muốn chuẩn bị rèn cho Khương Nam Hạc một món vũ khí phù hợp, cho nên theo hắn thấy, loại thâu thạch được chọn nhất định phải là loại tốt nhất.
Nguyên liệu khoáng thạch cũng phân chia đẳng cấp, có loại bên trong rất ít tạp chất, phẩm chất tốt, thì đồ vật chế tạo ra cũng sẽ tốt.
Vì vậy, việc chọn lựa nguyên vật liệu là rất cần thiết. Hơn nữa, theo tướng quân thấy, lượng khoáng thạch cần dùng để chế tạo vũ khí cho Khương Nam Hạc ước chừng sẽ rất lớn.
Trước đây Khương Nam Hạc đã từng bàn bạc với hắn, nói rằng hắn không mấy ưa thích những vũ khí quá tinh tế nhẹ nhàng. Nếu tướng quân có thể, hắn hy vọng được rèn cho một cây chùy hoặc là đại đao.
Việc này khiến tướng quân không khỏi giật mình. Theo hắn thấy, đứa trẻ Khương Nam Hạc này trông trắng trẻo mềm mại, mặt mày vô hại, nếu sau này để hắn xách chùy hay đại đao đi đập người thì trông kiểu gì cũng thấy quái đản.
Huống chi, với vóc người này của Khương Nam Hạc, tướng quân đã xem xét kỹ, sau này dù Khương Nam Hạc có lớn lên cũng không thể thành kiểu người trông thật khôi ngô được, khung xương của hắn quá nhỏ, trông vô cùng mảnh khảnh.
Tục ngữ có câu, 'ba tuổi xem đến lão', không chỉ về tính cách, diện mạo, mà còn cả khung xương của đứa trẻ. Khung xương của Khương Nam Hạc không lớn, cho nên tướng quân cảm thấy nếu hắn luyện võ khí, tốt nhất vẫn nên chọn loại nào trông tương đối tao nhã thì hơn.
Theo tướng quân thấy, rèn cho Khương Nam Hạc một thanh trường kiếm, đoản kiếm hoặc dao găm, chủy thủ, thực sự không được thì chọn một loại vũ khí như côn bổng, về cơ bản đều là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Khương Nam Hạc lại không thích, việc này khiến tướng quân rất bất đắc dĩ.
Khương Nam Hạc chỉ muốn loại vũ khí trông có lối công kích 'đại khai đại hợp', sát thương kinh người. Ví dụ như hắn cầm một cây búa lớn đập thẳng vào thanh kiếm của kẻ địch đang dùng nhuyễn kiếm, có thể trực tiếp đập gãy kiếm đối phương, việc này theo Khương Nam Hạc thấy thì chẳng phải đỡ tốn bao nhiêu công sức sao!
Tướng quân vốn đã không hy vọng Khương Nam Hạc dùng trường kiếm, nên khi Khương Nam Hạc nói ý tưởng này cho tướng quân, tướng quân đã từ bỏ ý định uốn nắn hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ. Suốt mùa đông này, hắn còn dẫn Khương Nam Hạc đi huấn luyện bắn cung. Theo hắn thấy, cung tiễn cũng rất tốt, nhưng Khương Nam Hạc cứ cảm thấy nó nhẹ bẫng, không thuận tay chút nào, vì thế cũng đành từ bỏ.
Vì vậy, cả tướng quân và Khương Nam Hạc đều ngấm ngầm muốn thuyết phục đối phương theo ý mình, nhưng không ai thuyết phục được ai.
Thế nên tướng quân đã dành cả mùa đông để tuyển lựa khoáng thạch, chọn ra được một lô khoáng thạch tốt nhất trên khắp Tần Sơn. Còn Khương Nam Hạc thì cũng đang lục lọi trong đầu các kiểu dáng vũ khí, mong tìm được một loại có thể thuyết phục được tướng quân.
Khương Nam Hạc và tiểu dê chơi đùa một lúc bên bờ sông. Ven bờ, cỏ xanh đã lại mọc lên.
Cỏ xanh trong dòng suối nhỏ đang chảy trôi, đung đưa qua lại, trông rất mời gọi. Khương Nam Hạc ngồi xổm xuống, luồn tay vào dòng nước lạnh băng, vớt đám cỏ xanh lên, rồi đưa đến bên miệng tiểu dê, lắc qua lắc lại mấy cái. Tiểu dê cũng lắc lư đầu theo động tác của hắn, bộ dạng ngốc nghếch ấy làm Khương Nam Hạc cười không ngớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận