Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu
Chương 53: Trở về đường
Khương Nam Hạc tháo cái mặt nạ Tướng Quân làm tạm cho hắn xuống, lại lột mặt nạ và da hổ trên người Tiểu Dê ra, bỏ chúng vào thùng gỗ mà Tướng Quân đã mở sẵn.
Tướng Quân thấy Khương Nam Hạc đã xử lý xong phần mình, liền chậm rãi bay vào bên trong hang động của sơn quân kia.
Hắn xem xét cách bố trí bên trong hang động, suy tư một lát, rồi đi đến bên cạnh tảng đá lớn nơi sơn quân kia từng ngủ.
Hắn nhìn tảng đá lớn đó, lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Khương Nam Hạc và Tiểu Dê cũng đi tới.
Bên trong hang động vẫn tràn ngập một mùi lạ, nhưng ngọn lửa màu vàng của Tướng Quân đang cháy ở lớp ngoài cùng của hang động, vừa chiếu sáng hang động, vừa đốt cháy không khí bên trong.
Khương Nam Hạc cảm thấy, tình hình bên trong hang động sau khi được ngọn lửa đốt qua thì tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng mà hang động này, bên trong chẳng có chỗ nào đặc thù cả.
Khương Nam Hạc quan sát một vòng, không thấy bảo vật mà yêu quái canh giữ như trong những câu chuyện xưa hắn từng biết, cũng không thấy thảo dược quý hiếm mọc tự nhiên hay bất kỳ kỳ ngộ nào khác.
Điều này làm hắn có chút thất vọng, hắn còn tưởng con hổ kia vơ vét được ít trân bảo nào đó, nhưng sự thật là hắn đã nghĩ nhiều rồi, nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì có trân bảo hiếm thấy nào chứ?
Tướng Quân lại đi quanh tảng đá lớn nơi con hổ ngủ vài vòng nữa, sau đó nhấc bổng tảng đá lớn lên. Khương Nam Hạc nhìn Tướng Quân vác tảng đá lớn đi, mắt trợn hơi to.
Hắn nhìn Tướng Quân không thể tin nổi, không hiểu vì sao Tướng Quân lại muốn lấy tảng đá lớn kia đi.
Tướng Quân thì lại không giải thích nhiều. Tảng đá lớn đó trông rất to, mặt trên chi chít dấu vết do con hổ kia mài vuốt lúc không có việc gì làm.
Khương Nam Hạc nghiêng đầu, nhìn Tướng Quân dọn tảng đá lớn đi, sau đó đặt mấy cái thùng gỗ mà Tướng Quân chuẩn bị lên trên.
Tướng Quân ngồi lên tảng đá, cơ thể phát ra một luồng kim quang nhàn nhạt, kim quang bao phủ cả tảng đá, tảng đá bắt đầu trôi nổi lên.
Tướng Quân làm vậy là đang tiêu hao lực lượng của chính mình để di chuyển tảng đá kia. Khương Nam Hạc không hiểu cách làm này của Tướng Quân là vì sao? Nhưng nếu Tướng Quân cảm thấy tảng đá đó có ích, mang về cũng không sao.
Dù sao cũng là Tướng Quân tự mình ra sức, thân thể nhỏ bé này của hắn, một mảnh đá nhỏ bằng đầu người hắn còn không nhấc nổi, hiện tại vòng tay đá đeo trên cổ tay và cổ chân, theo hắn thấy đã đủ nặng rồi, cho nên kẻ ăn nhờ ở đậu không có quyền lên tiếng.
Tiểu Dê lượn lờ trong đống đá vụn xung quanh, sau đó cũng chọn mấy hòn đá mình vừa mắt, thả lên trên tảng đá của Tướng Quân. Khương Nam Hạc nhìn mà không còn gì để nói, nhưng hắn cũng không nói gì.
Khương Nam Hạc không định đi loanh quanh, hắn cảm thấy chỗ đó quá ám mùi, hắn ngồi trên người Tiểu Dê, Tướng Quân lơ lửng trên không trung dẫn đường, bọn họ chuẩn bị trở về.
Nhưng tốc độ trở về của bọn họ hơi chậm, bởi vì Tướng Quân mang theo nhiều đồ như vậy, tiêu hao khá nhiều lực lượng.
Để đảm bảo an toàn cho Khương Nam Hạc, khi lực lượng của Tướng Quân tiêu hao quá nửa, bọn họ sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Tướng Quân sẽ trở về cơ thể Khương Nam Hạc để khôi phục lực lượng, đợi đến khi trở lại trạng thái toàn thịnh lần nữa, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Khương Nam Hạc bọn họ vừa đi vừa nghỉ, dừng lại tại một bờ suối trong veo.
Nghe tiếng nước chảy bên tai, Khương Nam Hạc chỉ cảm thấy lòng mình trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm, lực lượng còn lại của Tướng Quân không quá dư dả, cần một khoảng thời gian để khôi phục, đợi đến khi nào lực lượng của Tướng Quân hoàn toàn hồi phục, mới tiếp tục lên đường trở về Tần Sơn.
Trước khi tiến hành hồi phục lực lượng, Tướng Quân còn phải dọn dẹp xong chỗ ngủ cho Khương Nam Hạc bọn họ.
Nhưng cũng dễ dọn dẹp, vừa hay tảng đá mà con hổ kia dùng để ngủ rất bằng phẳng.
Hắn dùng nước suối lau sạch tảng đá này, sau đó tìm ít rơm khô trải lên trên.
Lại trải tấm da hổ kia ra xem như thảm, phía trên tảng đá thì dùng cành cây dựng một cái giá đỡ đơn sơ, phòng khi đêm xuống mưa nhỏ làm ướt Khương Nam Hạc bọn họ.
Trên giá đỡ lợp kín bằng lá cây to, một khu trại đơn sơ cứ thế thành hình.
Lúc này Khương Nam Hạc đang đứng bên bờ suối, tay cầm đôi đũa đơn sơ làm từ hai que gỗ, tay kia ôm một ống tre khá lớn.
Tướng Quân và Tiểu Dê, một người dựng trại, một kẻ ngẩn người.
Khương Nam Hạc hiện đang bắt châu chấu, chuồn chuồn trong suối, mấy loại vật nhỏ đặc thù này, tuy trông có vẻ hơi buồn nôn và kinh khủng, nhưng thực ra lại là một vị dược liệu rất tốt.
Hơn nữa theo lời Tướng Quân nói, khi bọn họ chế biến bảo dược, cũng cần đến đám châu chấu, chuồn chuồn này, cho nên Khương Nam Hạc đã xung phong ra bờ suối bắt chúng.
Bây giờ thời tiết oi bức, đến tối rừng rậm sẽ mát mẻ hơn nhiều.
Khương Nam Hạc đứng trong dòng nước suối mát rượi, cảm thấy toàn thân đều trở nên khoan khoái.
Hắn cũng là dạng người thu hút côn trùng, đám châu chấu, chuồn chuồn kia đặc biệt ưa thích làn da mịn màng thịt mềm của Khương Nam Hạc, chưa đầy một lát, Khương Nam Hạc đã bắt được đầy một ống tre, ít nhất cũng gần 100 con châu chấu, chuồn chuồn.
Tướng Quân bảo Khương Nam Hạc mau lên bờ, Tướng Quân đã dựng xong trại, Khương Nam Hạc nên đi ngủ.
Khương Nam Hạc đang tuổi ăn tuổi lớn, Tướng Quân sẽ không để hắn thức quá khuya, còn về đồ ăn tối của bọn họ thì lại khá đơn giản.
Lúc nãy khi bắt châu chấu, chuồn chuồn, Khương Nam Hạc đã thuận tay bắt được ít ốc đồng và mấy con cá nhỏ trong suối.
Những thứ này chính là bữa tối của Khương Nam Hạc. Tiểu Dê thì tùy tiện tìm ít cỏ non tươi ăn cho no là được, mép nước cũng có ít rong rêu, Tiểu Dê khá tò mò về mùi vị của chúng, đó là bữa tối của nó.
Khương Nam Hạc đem thành quả lao động của mình đến bên cạnh Tiểu Dê, Tiểu Dê hiểu ý.
Nó khẽ gật đầu, ra hiệu bảo Khương Nam Hạc đặt đồ ăn trong tay lên trên tảng đá.
Khương Nam Hạc làm theo, chỉ thấy trên sừng Tiểu Dê loé lên tia điện, một luồng sét đánh xuống làm chín lũ cá nhỏ đang nhảy loi choi và đám ốc đồng.
Khương Nam Hạc nhặt con cá nhỏ đã chín lên, dùng tay lột sạch da và vảy cá, ném xuống dòng suối, xem như là cho mấy con cá nhỏ, tôm nhỏ gì đó dưới suối ăn.
Ăn uống đơn giản xong, Khương Nam Hạc nằm trong cái ổ nhỏ mềm mại thoải mái mà Tướng Quân dựng, mắt đã lim dim buồn ngủ, mấy ngày nay hắn đã quen ngủ sớm, nên bây giờ buồn ngủ rũ rượi.
Tướng Quân trở về bên trong cơ thể Khương Nam Hạc, xung quanh lại chìm vào tối tăm, vì an toàn, Tướng Quân không để Khương Nam Hạc bọn họ nhóm lửa.
Tiểu Dê nằm bên cạnh Khương Nam Hạc, vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh, vừa bảo vệ Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc ôm thân hình mềm mại của Tiểu Dê, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Tấm da hổ Tướng Quân xử lý xong lớn lạ thường, đủ cho Khương Nam Hạc và Tiểu Dê, một người một dê nằm lên, vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.
Bọn họ dùng làm thảm là hoàn toàn vừa vặn.
Tiểu Dê nhìn Khương Nam Hạc đã ngủ say, khẽ cựa mình, đưa mắt nhìn ra xung quanh, nó quan sát hoàn cảnh xung quanh, xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào rồi mới nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Rừng rậm về đêm thực ra rất nguy hiểm, nhưng Tiểu Dê dù sao cũng đã thành yêu quái, khí tức đặc biệt của yêu quái tỏa ra quanh thân nó vẫn có thể khiến một số dã thú kiêng dè, cho nên bờ suối này cũng không có kẻ săn mồi nào đến uống nước.
Mặc dù nghe tiếng suối chảy mà chìm vào giấc ngủ có hơi khó khăn, nhưng Khương Nam Hạc đã quen rồi, kiếp trước hắn có thể ngủ trong đủ loại môi trường tạp âm, huống chi là ở đây.
Gió thổi lay động cả khu rừng, lá cây chạm vào nhau xào xạc, ánh trăng chiếu rọi xuống, phủ lên muôn loài thế gian một lớp áo bạc.
Tiểu Dê cảm nhận được lực lượng tỏa ra từ mặt trăng, yên lặng nép sát vào Khương Nam Hạc hơn.
Mặt trăng chậm rãi di chuyển, thời gian lặng lẽ trôi đến nửa đêm, trong rừng cây xung quanh vang lên vài tiếng động.
Tiểu Dê đang ngủ bỗng mở bừng mắt, nó hít hít ngửi ngửi mùi vị vừa quen thuộc lại vừa kỳ quái trong không khí, rồi nheo mắt lại.
Nó cựa mình, lay Khương Nam Hạc đang ngủ tỉnh dậy. Khương Nam Hạc mắt vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt, đưa tay ôm lấy Tiểu Dê, cơ thể hắn loé lên kim quang, bóng dáng Tướng Quân xuất hiện xung quanh họ.
Tướng Quân thấy Khương Nam Hạc đã xử lý xong phần mình, liền chậm rãi bay vào bên trong hang động của sơn quân kia.
Hắn xem xét cách bố trí bên trong hang động, suy tư một lát, rồi đi đến bên cạnh tảng đá lớn nơi sơn quân kia từng ngủ.
Hắn nhìn tảng đá lớn đó, lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Khương Nam Hạc và Tiểu Dê cũng đi tới.
Bên trong hang động vẫn tràn ngập một mùi lạ, nhưng ngọn lửa màu vàng của Tướng Quân đang cháy ở lớp ngoài cùng của hang động, vừa chiếu sáng hang động, vừa đốt cháy không khí bên trong.
Khương Nam Hạc cảm thấy, tình hình bên trong hang động sau khi được ngọn lửa đốt qua thì tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng mà hang động này, bên trong chẳng có chỗ nào đặc thù cả.
Khương Nam Hạc quan sát một vòng, không thấy bảo vật mà yêu quái canh giữ như trong những câu chuyện xưa hắn từng biết, cũng không thấy thảo dược quý hiếm mọc tự nhiên hay bất kỳ kỳ ngộ nào khác.
Điều này làm hắn có chút thất vọng, hắn còn tưởng con hổ kia vơ vét được ít trân bảo nào đó, nhưng sự thật là hắn đã nghĩ nhiều rồi, nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì có trân bảo hiếm thấy nào chứ?
Tướng Quân lại đi quanh tảng đá lớn nơi con hổ ngủ vài vòng nữa, sau đó nhấc bổng tảng đá lớn lên. Khương Nam Hạc nhìn Tướng Quân vác tảng đá lớn đi, mắt trợn hơi to.
Hắn nhìn Tướng Quân không thể tin nổi, không hiểu vì sao Tướng Quân lại muốn lấy tảng đá lớn kia đi.
Tướng Quân thì lại không giải thích nhiều. Tảng đá lớn đó trông rất to, mặt trên chi chít dấu vết do con hổ kia mài vuốt lúc không có việc gì làm.
Khương Nam Hạc nghiêng đầu, nhìn Tướng Quân dọn tảng đá lớn đi, sau đó đặt mấy cái thùng gỗ mà Tướng Quân chuẩn bị lên trên.
Tướng Quân ngồi lên tảng đá, cơ thể phát ra một luồng kim quang nhàn nhạt, kim quang bao phủ cả tảng đá, tảng đá bắt đầu trôi nổi lên.
Tướng Quân làm vậy là đang tiêu hao lực lượng của chính mình để di chuyển tảng đá kia. Khương Nam Hạc không hiểu cách làm này của Tướng Quân là vì sao? Nhưng nếu Tướng Quân cảm thấy tảng đá đó có ích, mang về cũng không sao.
Dù sao cũng là Tướng Quân tự mình ra sức, thân thể nhỏ bé này của hắn, một mảnh đá nhỏ bằng đầu người hắn còn không nhấc nổi, hiện tại vòng tay đá đeo trên cổ tay và cổ chân, theo hắn thấy đã đủ nặng rồi, cho nên kẻ ăn nhờ ở đậu không có quyền lên tiếng.
Tiểu Dê lượn lờ trong đống đá vụn xung quanh, sau đó cũng chọn mấy hòn đá mình vừa mắt, thả lên trên tảng đá của Tướng Quân. Khương Nam Hạc nhìn mà không còn gì để nói, nhưng hắn cũng không nói gì.
Khương Nam Hạc không định đi loanh quanh, hắn cảm thấy chỗ đó quá ám mùi, hắn ngồi trên người Tiểu Dê, Tướng Quân lơ lửng trên không trung dẫn đường, bọn họ chuẩn bị trở về.
Nhưng tốc độ trở về của bọn họ hơi chậm, bởi vì Tướng Quân mang theo nhiều đồ như vậy, tiêu hao khá nhiều lực lượng.
Để đảm bảo an toàn cho Khương Nam Hạc, khi lực lượng của Tướng Quân tiêu hao quá nửa, bọn họ sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Tướng Quân sẽ trở về cơ thể Khương Nam Hạc để khôi phục lực lượng, đợi đến khi trở lại trạng thái toàn thịnh lần nữa, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Khương Nam Hạc bọn họ vừa đi vừa nghỉ, dừng lại tại một bờ suối trong veo.
Nghe tiếng nước chảy bên tai, Khương Nam Hạc chỉ cảm thấy lòng mình trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm, lực lượng còn lại của Tướng Quân không quá dư dả, cần một khoảng thời gian để khôi phục, đợi đến khi nào lực lượng của Tướng Quân hoàn toàn hồi phục, mới tiếp tục lên đường trở về Tần Sơn.
Trước khi tiến hành hồi phục lực lượng, Tướng Quân còn phải dọn dẹp xong chỗ ngủ cho Khương Nam Hạc bọn họ.
Nhưng cũng dễ dọn dẹp, vừa hay tảng đá mà con hổ kia dùng để ngủ rất bằng phẳng.
Hắn dùng nước suối lau sạch tảng đá này, sau đó tìm ít rơm khô trải lên trên.
Lại trải tấm da hổ kia ra xem như thảm, phía trên tảng đá thì dùng cành cây dựng một cái giá đỡ đơn sơ, phòng khi đêm xuống mưa nhỏ làm ướt Khương Nam Hạc bọn họ.
Trên giá đỡ lợp kín bằng lá cây to, một khu trại đơn sơ cứ thế thành hình.
Lúc này Khương Nam Hạc đang đứng bên bờ suối, tay cầm đôi đũa đơn sơ làm từ hai que gỗ, tay kia ôm một ống tre khá lớn.
Tướng Quân và Tiểu Dê, một người dựng trại, một kẻ ngẩn người.
Khương Nam Hạc hiện đang bắt châu chấu, chuồn chuồn trong suối, mấy loại vật nhỏ đặc thù này, tuy trông có vẻ hơi buồn nôn và kinh khủng, nhưng thực ra lại là một vị dược liệu rất tốt.
Hơn nữa theo lời Tướng Quân nói, khi bọn họ chế biến bảo dược, cũng cần đến đám châu chấu, chuồn chuồn này, cho nên Khương Nam Hạc đã xung phong ra bờ suối bắt chúng.
Bây giờ thời tiết oi bức, đến tối rừng rậm sẽ mát mẻ hơn nhiều.
Khương Nam Hạc đứng trong dòng nước suối mát rượi, cảm thấy toàn thân đều trở nên khoan khoái.
Hắn cũng là dạng người thu hút côn trùng, đám châu chấu, chuồn chuồn kia đặc biệt ưa thích làn da mịn màng thịt mềm của Khương Nam Hạc, chưa đầy một lát, Khương Nam Hạc đã bắt được đầy một ống tre, ít nhất cũng gần 100 con châu chấu, chuồn chuồn.
Tướng Quân bảo Khương Nam Hạc mau lên bờ, Tướng Quân đã dựng xong trại, Khương Nam Hạc nên đi ngủ.
Khương Nam Hạc đang tuổi ăn tuổi lớn, Tướng Quân sẽ không để hắn thức quá khuya, còn về đồ ăn tối của bọn họ thì lại khá đơn giản.
Lúc nãy khi bắt châu chấu, chuồn chuồn, Khương Nam Hạc đã thuận tay bắt được ít ốc đồng và mấy con cá nhỏ trong suối.
Những thứ này chính là bữa tối của Khương Nam Hạc. Tiểu Dê thì tùy tiện tìm ít cỏ non tươi ăn cho no là được, mép nước cũng có ít rong rêu, Tiểu Dê khá tò mò về mùi vị của chúng, đó là bữa tối của nó.
Khương Nam Hạc đem thành quả lao động của mình đến bên cạnh Tiểu Dê, Tiểu Dê hiểu ý.
Nó khẽ gật đầu, ra hiệu bảo Khương Nam Hạc đặt đồ ăn trong tay lên trên tảng đá.
Khương Nam Hạc làm theo, chỉ thấy trên sừng Tiểu Dê loé lên tia điện, một luồng sét đánh xuống làm chín lũ cá nhỏ đang nhảy loi choi và đám ốc đồng.
Khương Nam Hạc nhặt con cá nhỏ đã chín lên, dùng tay lột sạch da và vảy cá, ném xuống dòng suối, xem như là cho mấy con cá nhỏ, tôm nhỏ gì đó dưới suối ăn.
Ăn uống đơn giản xong, Khương Nam Hạc nằm trong cái ổ nhỏ mềm mại thoải mái mà Tướng Quân dựng, mắt đã lim dim buồn ngủ, mấy ngày nay hắn đã quen ngủ sớm, nên bây giờ buồn ngủ rũ rượi.
Tướng Quân trở về bên trong cơ thể Khương Nam Hạc, xung quanh lại chìm vào tối tăm, vì an toàn, Tướng Quân không để Khương Nam Hạc bọn họ nhóm lửa.
Tiểu Dê nằm bên cạnh Khương Nam Hạc, vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh, vừa bảo vệ Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc ôm thân hình mềm mại của Tiểu Dê, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Tấm da hổ Tướng Quân xử lý xong lớn lạ thường, đủ cho Khương Nam Hạc và Tiểu Dê, một người một dê nằm lên, vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.
Bọn họ dùng làm thảm là hoàn toàn vừa vặn.
Tiểu Dê nhìn Khương Nam Hạc đã ngủ say, khẽ cựa mình, đưa mắt nhìn ra xung quanh, nó quan sát hoàn cảnh xung quanh, xác nhận không có bất kỳ nguy hiểm nào rồi mới nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Rừng rậm về đêm thực ra rất nguy hiểm, nhưng Tiểu Dê dù sao cũng đã thành yêu quái, khí tức đặc biệt của yêu quái tỏa ra quanh thân nó vẫn có thể khiến một số dã thú kiêng dè, cho nên bờ suối này cũng không có kẻ săn mồi nào đến uống nước.
Mặc dù nghe tiếng suối chảy mà chìm vào giấc ngủ có hơi khó khăn, nhưng Khương Nam Hạc đã quen rồi, kiếp trước hắn có thể ngủ trong đủ loại môi trường tạp âm, huống chi là ở đây.
Gió thổi lay động cả khu rừng, lá cây chạm vào nhau xào xạc, ánh trăng chiếu rọi xuống, phủ lên muôn loài thế gian một lớp áo bạc.
Tiểu Dê cảm nhận được lực lượng tỏa ra từ mặt trăng, yên lặng nép sát vào Khương Nam Hạc hơn.
Mặt trăng chậm rãi di chuyển, thời gian lặng lẽ trôi đến nửa đêm, trong rừng cây xung quanh vang lên vài tiếng động.
Tiểu Dê đang ngủ bỗng mở bừng mắt, nó hít hít ngửi ngửi mùi vị vừa quen thuộc lại vừa kỳ quái trong không khí, rồi nheo mắt lại.
Nó cựa mình, lay Khương Nam Hạc đang ngủ tỉnh dậy. Khương Nam Hạc mắt vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt, đưa tay ôm lấy Tiểu Dê, cơ thể hắn loé lên kim quang, bóng dáng Tướng Quân xuất hiện xung quanh họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận