Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 117: Núi sập

Chương 117: Núi sập
Khương Nam Hạc và tướng quân mặc dù nói muốn hành động nhanh chóng, nhưng cả hai người họ đều không tỏ ra gấp gáp gì cả.
Thực sự là không có gì đáng để vội, cho dù thật sự có người phản ứng kịp thời, đuổi theo hướng Tần Sơn này, thì với thủ đoạn của hai người cũng có thể dễ như trở bàn tay đối đầu trực diện với bọn họ.
Huống hồ, dựa theo tin tức do hóa thân thần khuyển của tướng quân dò hỏi được, toán quân sĩ này lúc lên đường đã nói với những người khác rằng, bọn họ sẽ phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ khác trong một thời gian rất dài, bảo người khác không cần mong ngóng.
Rốt cuộc dựa theo ý định của vị tướng quân trẻ tuổi kia, việc đào mộ này thực sự rất lãng phí thời gian, huống chi đào lại là lăng mộ của Uy Võ Hầu, không ai biết bên trong có cơ quan gì hay không, muốn phá giải những thứ đó, có khả năng sẽ lãng phí không ít thời gian.
Hơn nữa người kia còn có ý định mang cả quan tài của tướng quân đi, dù sao đó cũng là Uy Võ Hầu mà! Đem thi thể của hắn dâng lên cho vị vương hiện tại, khẳng định là một công lớn.
Bởi vì có lời đồn rằng, Uy Võ Hầu đã đắc đạo thăng tiên, ăn huyết nhục của hắn có thể trường sinh bất lão gì đó, mặc dù đều là tin đồn nhảm, nhưng người kia cảm thấy thử một chút cũng không sao.
Ngay cả bản thân tướng quân cũng không biết lời đồn có thể lan truyền thành như vậy, nếu hắn thật sự có thể trường sinh bất lão thì đã không chết sớm như thế.
Cho nên, tướng quân và Khương Nam Hạc đều thong thả làm việc của mình, mãi cho đến một ngày tuyết rơi, cũng là ngày cuối cùng của năm, Khương Nam Hạc mới thu dọn xong căn phòng nhỏ trên đỉnh núi của mình cùng đủ loại đồ vật khác.
Tốc độ này của hắn có thể nói là cực kỳ chậm, chỉ riêng việc thu dọn đồ đạc đã mất hơn một tháng, nhưng đồ lặt vặt trên đỉnh núi thật sự rất nhiều.
Trong phòng nhỏ của hắn có đủ loại đồ vật, nào là lò nung gốm sứ và lò đốt than củi do tướng quân làm, các loại công cụ dùng để làm giấy.
Còn có các loại máy dệt vải, rồi chỗ hắn cất lông của tiểu dê, thu dọn những thứ thượng vàng hạ cám này lại quả thực rất tốn thời gian. Sau khi dọn dẹp chúng xong, tướng quân đã tạo một khu vực riêng trong phúc điền để cất giữ chúng.
Thu dọn xong những đồ lặt vặt này, Khương Nam Hạc lại đi dạo vài vòng trên dưới Tần Sơn, đánh thức các loại động vật còn đang ngủ đông.
Hắn đặt cái trống nhỏ của mình lên đầu tiểu dê, bảo tiểu dê giữ yên, còn hắn thì cầm dùi xương, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên mặt trống nhỏ.
Nghe tiếng trống từ trên đầu truyền đến, tiểu dê bịt chặt tai lại, trong lòng có chút cạn lời, vì thực sự rất ồn ào.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, một tiếng dùi xương này của Khương Nam Hạc gõ xuống, các loại động vật còn đang ngủ đông đều bị hắn đánh thức. Chúng nó giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ chạy nhanh về phía chân núi.
Khương Nam Hạc trước đây đã thử qua các nhịp trống khác nhau, có thể tạo ra ảnh hưởng khác nhau. Ví dụ như bây giờ, tiết tấu tiếng trống của hắn rất nhanh, những tiếng trống này trong tai các loài động vật kia chẳng khác gì 'truy mệnh phù', dọa chúng nó kết thúc kỳ ngủ đông, chạy về hướng khác.
Tần Sơn sắp tới có khả năng sẽ sụp đổ, những động vật này ở trên đó cũng không ổn. Mặc dù bị Khương Nam Hạc làm cho kết thúc ngủ đông sớm, có thể sẽ gặp phải nguy cơ khác, nhưng vẫn tốt hơn là bị núi đè chết.
Tiếng trống của Khương Nam Hạc vang lên rất lâu, mãi cho đến khi các loại động vật lớn nhỏ trên Tần Sơn đều chạy đi xa, Khương Nam Hạc mới yên tâm lại.
Hắn ngồi trên lưng tiểu dê, rời đi về phía chân núi, còn tướng quân thì ở trên đỉnh núi chăm chú nhìn bóng lưng Khương Nam Hạc.
Chờ Khương Nam Hạc bọn họ đi xa, đến nơi an toàn, tướng quân liền bắt đầu hành động.
Nói ra thì cũng đơn giản, rốt cuộc đại bộ phận phúc điền đã được hắn chuyển vào bên trong thần tượng của mình, chỉ còn lại một phần nhỏ. Hắn hoàn thành việc vẽ lại lá phù văn cuối cùng bên trong lăng mộ của mình, ném về phía không trung, lá phù văn liền chặn lại khe hở cuối cùng.
Phúc điền vốn còn nối liền với Tần Sơn lập tức tiến vào bên trong thần tượng của tướng quân, bản thân tướng quân cũng trở về bên trong thần tượng.
Lăng mộ của hắn cũng theo phúc điền di chuyển, đi thẳng vào lòng đất bên trong phúc điền.
Phúc điền có diện tích của nó, phúc điền dày vạn trượng, trời cao vạn trượng, nó rộng vạn trượng, nó dài vạn trượng. Từ khi phúc điền được tướng quân đặt vào trong thần tượng, diện tích của nó liền biến thành như vậy.
Toàn bộ phúc điền tựa như một phiên bản mở rộng của tạo hình lăng mộ tướng quân, cũng là kiểu trời tròn đất vuông kia. Ranh giới của phúc điền được di chuyển vào trong thần tượng có từng vòng từng vòng đường vân đặc thù đang chậm rãi lưu chuyển, phúc điền dường như bị những đường vân đó khóa lại vậy.
Tướng quân đem phúc điền chuyển vào bên trong thần tượng, toàn bộ Tần Sơn lặng lẽ phát sinh thay đổi, biến hóa trực tiếp nhất chính là thần miếu của hắn biến mất.
Thần miếu của hắn nối liền với lăng mộ, lăng mộ tiến vào bên trong phúc điền, thần miếu tự nhiên cũng đi vào cùng, cho nên bên trong phúc điền xuất hiện thêm một cái thần miếu, còn thần miếu ở hiện thực cũng liền biến mất.
Thần tượng của tướng quân lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng thần bí.
Mà bên trong bệ đỡ nguyên bản của thần tượng, những tiểu quỷ đang ngủ bị dọa giật mình, vội vàng điều khiển cái bệ đuổi theo bước chân của thần tượng tướng quân.
Bọn họ cũng không muốn bị chôn vùi. Tướng quân liếc mắt nhìn cái bệ, hóa ra lại nhất thời quên mất đám gia hỏa này.
Thần tượng lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng thần bí. Sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển, Tần Sơn ở trung tâm trống rỗng bắt đầu sụp đổ, cây cối mọc trên núi đổ rạp xiêu vẹo xuống mặt đất.
Ở cách Tần Sơn rất xa, Khương Nam Hạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng đám bụi mù lớn bốc lên từ Tần Sơn đang sụp đổ.
Âm thanh này vô cùng lớn, thậm chí còn vượt qua trận địa chấn mà Khương Nam Hạc từng trải qua trước đây.
Rốt cuộc ngọn núi này sụp đổ quá nhanh. Nhìn ngọn núi mình đã sinh sống bấy lâu nay sụp đổ, trong lòng Khương Nam Hạc dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, vừa có không nỡ, vừa có tiếc nuối, còn có rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần tượng của tướng quân cho dù ở giữa một vùng bụi đất tung bay vẫn dễ thấy như vậy.
Nhìn thần tượng kia, Khương Nam Hạc đột nhiên mỉm cười.
Mọi bất an, mọi cảm xúc trong lòng hắn đều biến mất không còn tăm tích.
Lúc này hắn mới phát hiện, hắn tuy có tiếc nuối đối với sự biến mất của Tần Sơn, nhưng trong lòng hắn, nơi nào có tướng quân, nơi đó chính là nhà, có tướng quân ở bên, hắn liền an tâm.
Thần tượng của tướng quân chậm rãi trôi về phía Khương Nam Hạc. Khương Nam Hạc giang tay ra, ôm lấy thần tượng cao ngang người mình vào lòng.
Cái bệ của thần tượng được mấy tiểu quỷ kia điều khiển rơi xuống bên chân tiểu dê. Mấy tiểu quỷ la lối om sòm chạy tới, làm mặt quỷ với Khương Nam Hạc, như thể đang trách hắn lúc trước không đánh thức bọn chúng dậy.
Khương Nam Hạc vẫy vẫy tay với bọn chúng. Hắn đang ôm thần tượng của tướng quân nên không tiện tay, bằng không thế nào cũng phải đánh cho đám tiểu quỷ này một trận.
Lúc trước khi hắn gõ trống, rõ ràng đã nhắc nhở đám tiểu gia hỏa này rồi, nhưng có mấy đứa cứ ngủ gà ngủ gật mãi không tỉnh, hắn có thể làm thế nào được? Huống hồ bọn chúng ở ngay dưới chân thần tượng của tướng quân, thì có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?
Thân ảnh tướng quân chậm rãi trôi ra từ bên trong thần tượng. Hắn đứng trước mặt Khương Nam Hạc, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn Tần Sơn đã sụp đổ.
Đó là nơi hắn đã ở lại mấy trăm năm, bây giờ sụp đổ, trong lòng hắn vẫn là có chút cảm xúc.
Khương Nam Hạc ôm thần tượng của tướng quân, cùng hắn ngắm nhìn Tần Sơn đã biến thành một mảnh hỗn độn.
Có điều Khương Nam Hạc lại nghĩ, người thời đại của tướng quân kia rốt cuộc đã làm thế nào để xây dựng nên ngọn núi này? Hắn thực sự rất tò mò. Một người một thần cứ như vậy hồi tưởng một lát, sau đó tướng quân liền chuẩn bị rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận