Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 43: Thăm dò sơn lâm

Chương 43: Thăm dò sơn lâm
Rèn luyện mười lăm ngày thì được nghỉ ngơi nửa ngày, nửa ngày này là khoảnh khắc yên ổn hiếm hoi của Khương Nam Hạc. Huấn luyện cường độ cao mỗi ngày khiến Khương Nam Hạc chịu nhiều đau khổ, nhưng những nỗi khổ này lại không thể không nếm trải, vì luyện võ, vì biết chữ, những việc này đều là cần thiết phải trải qua.
Sau nửa tháng cố gắng huấn luyện, được nghỉ ngơi nửa ngày, trong nửa ngày này Khương Nam Hạc không cần làm bất cứ việc gì. Thế nhưng đã quen với bận rộn, đột nhiên dừng lại, Khương Nam Hạc thực sự không thích ứng được.
Hắn bắt đầu trở nên nhàm chán 'ăn không ngồi rồi', dù sao tuổi hắn còn quá nhỏ, trên Tần sơn cũng chẳng có gì hay để chơi. Quan trọng nhất là, dưới lớp vỏ trẻ nhỏ của hắn lại là một linh hồn trưởng thành.
Những việc mà đám trẻ con hay làm, trong mắt Khương Nam Hạc, lại tương đối ấu trĩ. Thời gian để chơi những trò đó, hắn thà rằng dùng để luyện võ tiếp còn hơn.
Nếu không phải tướng quân nói hắn nhất định phải nghỉ ngơi, thực tế Khương Nam Hạc không hề muốn dừng lại. Sự lột xác của thân thể khiến hắn vô cùng mê mẩn, nhưng tướng quân nói làm chuyện gì cũng nên 'hăng quá hoá dở', cho nên đã cưỡng chế Khương Nam Hạc phải nghỉ ngơi.
Trong lúc 'ăn không ngồi rồi', Khương Nam Hạc đi dạo một hồi trên đỉnh Tần sơn, vẫn không tìm được việc gì mình muốn làm. Mọi việc vặt trên đỉnh núi, tướng quân đều đã làm xong hết cả. Điều duy nhất Khương Nam Hạc cần bận tâm mỗi ngày chính là làm sao để rèn luyện. Vì vậy, Khương Nam Hạc nhàm chán quay về phòng, bắt đầu minh tưởng.
Đây là việc duy nhất hắn nghĩ ra mình có thể làm vào lúc này. Đối với sự sắp xếp này của Khương Nam Hạc, tướng quân thấy thế nào cũng được, chỉ cần hắn có thể thả lỏng tinh thần đang căng cứng của mình.
Khương Nam Hạc nghỉ ngơi nửa ngày, ăn xong cơm trưa, bọn họ liền chuẩn bị rời khỏi Tần sơn.
Dựa theo kế hoạch của tướng quân, bọn họ sẽ đi đến những khu rừng núi và dòng sông khác trước, để tìm kiếm một số thứ mà sau này Khương Nam Hạc có thể cần dùng đến, thuận tiện thăm dò hoàn cảnh xung quanh một chút.
Quá trình này bọn họ dự định sẽ tốn hai ngày rưỡi. Sau khi thăm dò kết thúc, bọn họ sẽ trở về Tần sơn, Khương Nam Hạc lại tiếp tục huấn luyện. Sau đó, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, sau khi Khương Nam Hạc huấn luyện được mười lăm ngày, sẽ lại nghỉ ngơi nửa ngày, hết thời gian nghỉ ngơi lại tiến hành thăm dò lần nữa, có điều sẽ đổi sang phương hướng khác.
Đây đều là sự sắp xếp của tướng quân, Khương Nam Hạc cảm thấy tương đối hợp lý. Mặc dù cách này sẽ làm chậm hiệu suất huấn luyện của hắn, nhưng cũng chính nhờ vậy mà hắn có đủ thời gian để tìm kiếm các loại thảo dược và những thứ khác mình có thể sử dụng.
Luyện võ cần phải chuẩn bị sẵn các loại thảo dược, nhưng tài nguyên trên Tần sơn của bọn họ rốt cuộc vẫn còn hơi thiếu thốn, rất nhiều loại thảo dược đều không có.
Tướng quân trước đây từng nói, từ vị trí của bọn họ đi về phía nam nữa là một dãy núi non và rừng rậm liên miên bất tuyệt, nơi đó có thể nói là cực nam của cả quốc gia.
Dãy núi non liên miên bất tuyệt ở phía nam có sản vật phong phú, bên trong đó có những thứ Khương Nam Hạc cần. Về phần đó là bảo dược gì, tướng quân không nói rõ, chỉ nói rằng cứ đi về hướng nam thì sẽ tìm được các loại thuốc mà Khương Nam Hạc cần trong giai đoạn này.
Tướng quân không muốn nói rõ chi tiết, Khương Nam Hạc cũng không hỏi thêm, tướng quân không nói tự có lý lẽ của hắn.
Nửa ngày nghỉ ngơi kết thúc, Khương Nam Hạc và tướng quân bắt đầu lên đường. Hành lý của bọn họ rất đơn giản, chỉ có một cái bọc đồ đơn sơ. Có tướng quân ở đây, Khương Nam Hạc cảm thấy, chuẩn bị bất cứ thứ gì cũng vô dụng, chẳng có gì tiện dụng bằng tướng quân cả.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Khương Nam Hạc không sai, sự tồn tại của tướng quân đã thay đổi cuộc sống của bọn họ.
Khương Nam Hạc ngồi trên lưng tiểu dê. Tiểu dê từ sau khi trở thành yêu quái, xương cốt đã lớn thêm không ít, bây giờ hắn đã cao lớn như một con dê trưởng thành lúc trước. Khương Nam Hạc hiện tại ngồi trên người tiểu dê, đối với tiểu dê mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay, không tính là gánh nặng gì.
Bọn họ đi trong một khu rừng rậm rạp, bước chân của tiểu dê không hề chậm, Khương Nam Hạc ngồi trên lưng hắn rất vững vàng. Giữa mùa hè nóng bức, trong rừng núi vẫn còn giữ lại chút hơi mát, dù mát hơn trên đỉnh núi, nhưng cũng có chút phiền phức.
Vào mùa hè, lũ muỗi đúng là vô cùng lộng hành. Lúc Khương Nam Hạc mới bắt đầu tiến vào rừng, liên tục có muỗi đến quấy rầy hắn, khiến hắn phiền không chịu nổi, nhưng lại chẳng có biện pháp giải quyết nào. Ngay cả tiểu dê cũng không thể ngăn muỗi quấy rầy.
Cũng không biết tại sao tiểu dê, một yêu quái, lại không có cách nào xua đuổi muỗi. Trước đây, Khương Nam Hạc từng nghe nói yêu quái có một loại uy áp đặc thù, các sinh linh bình thường cảm nhận được thì hẳn là phải tránh lui mới đúng.
Nhưng tiểu dê lại bị muỗi làm phiền đến phát cáu, phá vỡ tưởng tượng của Khương Nam Hạc. Vẫn là tướng quân phải ra tay, giơ tay vung ra một luồng kim quang, khiến cho lũ muỗi bình thường không cách nào gây ảnh hưởng gì đến Khương Nam Hạc và tiểu dê nữa.
Khương Nam Hạc thầm giơ ngón cái khen tướng quân trong lòng. Sự tồn tại của tướng quân có thể nói là vô cùng toàn năng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cho tới các chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, tướng quân đều có thể giải quyết giúp Khương Nam Hạc.
Ngồi trên lưng tiểu dê, Khương Nam Hạc vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa giao tiếp với tướng quân trong lòng, hỏi hắn các chi tiết liên quan đến «Bát Vân Công».
Tướng quân kiên nhẫn giải đáp các thắc mắc của Khương Nam Hạc, thuận tiện quan sát phương hướng. Thực tế thì, tướng quân không muốn dẫn Khương Nam Hạc ra ngoài cho lắm, vì Khương Nam Hạc còn quá nhỏ, rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng nếu không mang theo Khương Nam Hạc, hắn cũng không có cách nào rời đi, bởi hắn là thủ hộ thần của Khương Nam Hạc, không thể rời xa Khương Nam Hạc quá khoảng cách cho phép. Huống hồ tướng quân cũng lo lắng gặp phải tình huống như lần trước, hắn không muốn trải qua thêm một lần bị yêu ma quỷ quái không biết tên nào đó 'thâu gia'.
Tướng quân hiện thân, bộ áo giáp màu vàng dưới ánh nắng pha tạp xuyên qua tán lá rừng càng trở nên rực rỡ.
Tướng quân hơi cúi đầu, tầm mắt từ sau chiếc mặt nạ hướng về phía Khương Nam Hạc và tiểu dê.
"Phía trước trong rừng có chút nguy hiểm."
Nói đến đây, tướng quân dừng lại một chút, rồi tiếp tục mở miệng.
"Trong bụi cỏ phía trước kia, có một con trường trùng, xem hình thể thì hẳn đã sống được kha khá năm tháng rồi. Ta không định ra tay, để cho tiểu dê kia xử lý đi."
Khương Nam Hạc nghe lời tướng quân nói, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
"Tướng quân, như vậy có được không? Tiểu dê tên này mới có mấy tháng tuổi, hơn nữa chưa từng trải qua chuyện gì tương tự, lỡ như có gì ngoài ý muốn xảy ra thì làm sao bây giờ?"
Tướng quân nghe được lời nói trong lòng Khương Nam Hạc, khẽ lắc đầu trong không trung. Tiểu tử Khương Nam Hạc này ngược lại lại khá cưng chiều tên tiểu dê này, nhưng có phải hắn đã quá coi thường tiểu dê rồi không? Dù sao đi nữa tiểu dê cũng là một tiểu yêu quái Luyện Khí kỳ kia mà. Chỉ xét về tố chất thân thể, tiểu gia hỏa này mạnh hơn Khương Nam Hạc nhiều.
"Không cần lo lắng, tiểu dê dù có yếu kém thế nào, cũng đã thức tỉnh thiên phú pháp thuật của mình, đối phó với mấy loại dã thú bình thường trong núi này là cực kỳ đơn giản."
Tướng quân vừa nói, vừa bế Khương Nam Hạc đang ngồi trên lưng tiểu dê lên. Khương Nam Hạc lơ lửng giữa không trung, ánh mắt vẫn luôn dõi theo tiểu dê.
Tiểu dê không quay đầu lại, hắn nhận được mệnh lệnh của tướng quân, đang yên lặng vận sức.
Khương Nam Hạc lơ lửng trên không trung hô hào với tiểu dê, nhắc nhở tiểu dê phải cẩn thận một chút.
"Tiểu dê, đừng chủ quan, rắn lớn trong núi thường có độc, đừng để bị nó cắn trúng, cũng đừng để bị nó quấn lấy."
Khương Nam Hạc ở trong lòng tướng quân, lẩm bẩm không ngừng căn dặn tiểu dê. Tướng quân thấy vậy, giơ tay bịt miệng Khương Nam Hạc lại.
"Hai bên giao chiến, đừng có mở miệng nhiễu loạn quân tâm."
Khương Nam Hạc níu lấy cánh tay tướng quân, bất đắc dĩ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận