Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 19: Sắp đến tới nguy hiểm

Chương 19: Nguy hiểm sắp đến
Tướng quân quay người rời đi theo bóng cây, trong lòng hắn vẫn có chút đáng tiếc.
Đáng tiếc người nhà Khương Nam Hạc đã rời đi, đáng tiếc về sau bọn họ cũng không biết có còn cơ hội gặp lại hay không.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút cảnh giác.
Căn cứ vào những lời miêu tả vụn vặt lẻ tẻ của những thôn dân đó lúc rời đi, hắn có thể nghe ra thế cục triều đình hiện tại cũng không tốt đẹp gì.
Nha môn trên trấn cấu kết cùng sơn phỉ, quan phủ trong thành cũng chẳng quan tâm, thế cục này mà tốt đẹp được mới là lạ.
Cho nên lần này hắn xuống núi, vẫn là phải chuẩn bị thu thập thêm một vài thứ.
Sau này trong thời gian ngắn hắn sẽ không để Khương Nam Hạc xuống núi nữa, chờ Khương Nam Hạc lớn thêm một chút, thế đạo này hẳn là sẽ vững vàng hơn, lúc đó lại xuống núi cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thân thể hư ảo của Tướng quân dần dần hiện ra bên trong ngôi thôn nhỏ bé này.
Ngôi thôn theo tất cả thôn dân rời đi, sớm đã không còn hơi người.
Những căn nhà cũ nát, rơm rạ bị gió thổi rơi trên mặt đất, đều thể hiện sự hoảng loạn lúc rời đi của đám thôn dân.
Bên trong ngôi thôn ngược lại cũng có một vài sinh vật còn sống sót, nhưng dựa theo phỏng đoán của Tướng quân, những sinh vật này sống không quá mấy ngày.
Thôn này cách núi vẫn còn rất gần, sắp đến mùa xuân, dã thú trên núi thỉnh thoảng sẽ xuống kiếm chút đồ ăn.
Mặc dù dã thú quá lớn sẽ không đến, nhưng một số loài nhỏ, ví dụ như chồn hoặc một ít chồn sóc chuột gì đó, cũng sẽ xuống núi.
Tướng quân ngược lại là muốn đem những sinh vật này mang lên, nhưng cái giá để mang chúng đi quá lớn, hắn lo lắng bản thân tiêu hao quá nhiều hương hỏa, vì thế cũng đành phải từ bỏ.
Hương hỏa của hắn cần phải giữ lại, cho nên lần này hắn dạo một vòng trong thôn trang, tìm được một ít đồ vật mà đám thôn dân không dùng nữa, hoặc nói là không thuận tiện mang đi.
Nhưng điều làm Tướng quân có chút nản lòng là, hắn chỉ tìm được mấy mảnh vải đầy miếng vá và lỗ thủng, còn có hai bộ quần áo bằng vải gai.
Thôn dân sở dĩ để lại những thứ này, cũng là vì chúng quá rách nát, hoàn toàn không cần thiết phải mang đi.
Trong hoàn cảnh cổ đại này, vải vóc thực tế là tương đối quý giá, Tướng quân có thể tìm thấy những thứ này đã xem như vận khí tương đối tốt.
Ngoài những mảnh vải rách và quần áo này, Tướng quân không tìm được thêm bất kỳ thứ gì khác.
Lúc đám thôn dân rời đi, về cơ bản họ đã mang đi tất cả những thứ có thể dùng được, huống hồ nhà của thôn dân vốn dĩ đã không giàu có, có thể lưu lại chút đồ vật mới là chuyện lạ.
Ngược lại là tại xó xỉnh của căn phòng nào đó, Tướng quân tìm thấy một bình nhỏ đồng tiền.
Cũng không biết có phải là do người nào đó cất giữ hay không, chủ nhân của chiếc bình có phải đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó, dẫn đến việc bỏ quên bình đồng tiền này.
Cái bình không lớn, số đồng tiền bên trong tính đi tính lại, hẳn là cũng có thể mua được vài món đồ, bình đồng tiền này nếu đặt ở nhà người bình thường, là có thể dùng để sinh hoạt trong một thời gian rất dài.
Tướng quân cầm cái bình này lên, hắn dùng mảnh vải rách và quần áo kia buộc lại một chút, cột thành một cái bọc đồ ước lượng trong tay, sau đó lại hướng về phía nhà của Khương Nam Hạc bọn họ mà đi.
So với những nhà khác, nhà của Khương Nam Hạc bọn họ trông còn có một cái sân nhỏ, Tướng quân đi một vòng bên trong, lại tìm được thêm một ít vải vụn, cùng với một chú chó con đang thở chậm chạp trong đống củi ở sân sau.
Hơi thở của chó con chậm một cách lạ thường, thân thể nhỏ bé cũng hơi lạnh, nó nằm liệt trong đống củi không nhúc nhích, cũng không biết có phải sắp chết hay không.
Tướng quân có chút phân vân nhét nó vào trong bọc, chuẩn bị mang cùng lên Tần sơn, về phần có sống được không, thì phải xem kỳ tích.
Mang những thứ này lên đường, đối với Tướng quân mà nói vẫn có chút khó khăn, cho nên tốc độ của hắn cũng không nhanh.
Lúc này sắc trời dần tối, mặt trăng không biết từ lúc nào đã treo trên một góc trời.
Bên trong thần miếu trên đỉnh Tần sơn, Khương Nam Hạc nhìn sắc trời, trong lòng có chút lo lắng.
Bình thường vào giờ này, Tướng quân đã sớm trở về, nhưng hiện tại không biết vì sao, Tướng quân mãi chưa thấy về.
Điều này làm Khương Nam Hạc trong lòng rất lo lắng, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cả ngày hôm nay, hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù trước đây bình thường hắn cũng thỉnh thoảng có cảm giác này, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như hôm nay.
Rừng núi buổi tối rất nguy hiểm, nhất là bây giờ đang đúng tiết mùa xuân vạn vật hồi sinh.
Dã thú trong rừng sẽ sinh sôi nảy nở vào mùa xuân, phải biết rằng dã thú động dục và dã thú đang nuôi con đều vô cùng nguy hiểm.
Ở ngoài tự nhiên gặp phải những loài này, cho dù là loài ăn cỏ, tốt nhất cũng nên tránh xa chúng nó, sự nguy hiểm của chúng không phải chỉ là nói suông.
Khoảng thời gian gần đây, mỗi khi đến tối, Khương Nam Hạc luôn có thể nghe thấy đủ loại tiếng kêu của dã thú.
Hoặc là tiếng sói tru, hoặc là tiếng chim kêu, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng cú mèo.
Ngoài những tiếng hắn có thể phân biệt được, còn có rất nhiều rất nhiều loại tiếng kêu khác mà hắn không cách nào phân biệt, vào buổi tối đều nghe rõ một cách lạ thường.
Thậm chí thỉnh thoảng Khương Nam Hạc còn có thể nghe thấy âm thanh nhấm nuốt sau khi một số động vật săn mồi ở bên ngoài, âm thanh đó cách hắn rất gần, rất gần.
Có một lần còn trực tiếp làm hắn giật mình tỉnh giấc, sau đó vẫn là Tướng quân hiện hình, ôm hắn dỗ hắn ngủ, hắn mới có chút cảm giác an toàn.
Nơi dã thú săn mồi rất xa, cách ít nhất một ngọn núi, sở dĩ âm thanh lại rõ ràng như vậy, có khả năng là do buổi tối ngoài tự nhiên quá mức yên tĩnh.
Đương nhiên, cũng có thể là gió mang âm thanh nhấm nuốt thức ăn của con thú săn mồi kia đến, trên dưới Tần sơn cũng không có quá nhiều kẻ săn mồi cỡ lớn, nhiều nhất cũng chỉ có một bầy giao lang.
Đây là một loại sói cỡ nhỏ, bình thường cũng chỉ săn những động vật cỡ nhỏ, đối với Khương Nam Hạc cũng không có uy hiếp quá lớn, huống hồ có dê nhi bảo vệ bên cạnh hắn, Tướng quân cũng không lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Dê nhi mặc dù là động vật ăn cỏ, nhưng sức lực của nó lớn lạ thường.
Có rất ít động vật hoang dã có thể so bì được với nó về phương diện sức lực này.
Bầy giao lang kia cũng chỉ có bốn năm con, làm tổ trong Tần sơn bình thường cũng không hoạt động nhiều lắm, sẽ không gây ra uy hiếp gì đối với Khương Nam Hạc và dê nhi.
Ngoài ra, trên dưới Tần sơn đều là một số kẻ săn mồi cỡ nhỏ, loại cỡ lớn thì một con cũng không có, đây cũng là lý do vì sao Tướng quân có thể yên tâm rời đi như vậy.
Nhưng Khương Nam Hạc hôm nay thực sự hoảng hốt trong lòng, hắn nghe tiếng tru của kẻ săn mồi truyền đến bên tai, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Có một số kẻ săn mồi hoạt động theo bầy đàn, chúng nó thông qua tiếng kêu để tiến hành săn mồi, cho nên có những âm thanh có thể truyền đi rất rất xa, thậm chí có thể truyền qua mấy đỉnh núi.
Thêm nữa Tần sơn không tính là quá cao, cho nên âm thanh Khương Nam Hạc nghe được cũng rất nhiều.
Khương Nam Hạc đang ngồi trên cỏ khô yên lặng đứng dậy, bước những bước nhỏ, đi tới bên cạnh đống lửa trong thần miếu.
Hắn khơi đống lửa ra, cho thêm vào chút cỏ khô, lại thêm chút củi, tàn lửa dần dần bùng cháy, thần miếu cũng nhờ ánh lửa chiếu rọi mà tăng thêm một chút cảm giác sáng sủa.
Ánh lửa là thứ tồn tại có thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng nhất, nơi có lửa và ánh sáng luôn khiến người ta có cảm giác an toàn đặc biệt.
Dê nhi đi theo sau lưng Khương Nam Hạc, móng guốc nhỏ nhảy tanh tách, nó có chút ngứa ngáy chân tay, muốn dùng sừng dê húc Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc không có thời gian chơi với nó, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thần miếu, luôn cảm thấy trong rừng núi tối như mực, có thứ gì đó không biết tên đang nhìn về phía bọn họ.
Cảm giác đó thực sự khiến người ta sợ hãi, thực sự khiến người ta sợ hãi, sự thăm dò của tồn tại không biết tên khiến máu toàn thân hắn dường như chảy chậm lại.
Khương Nam Hạc không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, cũng không biết có phải là ảo tưởng của chính mình hay không, nhưng lúc này, hắn thừa nhận rằng trong lòng mình thật sự đã nảy sinh một chút cảm xúc sợ hãi.
Dê nhi chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Khương Nam Hạc, thân hình nó rất cao lớn, Khương Nam Hạc so với nó còn chưa cao đến chân nó.
Dê nhi yên lặng cúi đầu xuống, dùng bộ lông dê mềm mại trên cổ cọ cọ vào gương mặt Khương Nam Hạc.
Khương Nam Hạc cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ người dê nhi, trong lòng thả lỏng một chút, nhưng lòng hắn vẫn còn chút bất an và sợ hãi.
Tiếng gầm rú của dã thú truyền đến từ bên ngoài thần miếu càng lúc càng gần, tim Khương Nam Hạc cũng đập càng lúc càng loạn.
Khương Nam Hạc đang vùi người vào trong bộ lông của dê nhi, thân thể đột nhiên cứng đờ, đây không phải là ảo giác, thật sự có dã thú không biết tên đang chạy về phía bọn họ, hắn cảm nhận được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận