Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 194: Hà yêu

Đối với những người đến trao đổi đồ vật này, Khương Nam Hạc tự nhiên là không từ chối bất cứ ai.
Nói ra thì hắn cũng khá giàu có, chưa kể đến việc những năm này hắn tự mình tìm kiếm các loại tài nguyên trong núi, tìm được đủ loại thực vật, vật phẩm, khoáng thạch các thứ cần cho tu luyện.
Chỉ riêng lúc rời khỏi Tần sơn, từ trên người 500 kỵ binh kia thu được binh khí, áo giáp các loại, đã là một món tài phú phi phàm.
Khôi giáp và binh khí trên người những kẻ đó quả thực hoàn mỹ, phải biết rằng đám kỵ binh đó có thể là thuộc hạ của hoàng đế Đại Hạ. Với sự phát triển của triều đại hiện tại, một quốc gia có thể tổ chức được mấy ngàn kỵ binh đã xem như không dễ dàng. Rốt cuộc nuôi kỵ binh không phải dễ.
Lúc những kẻ đó tấn công vào Tần sơn, những món đồ này đều dễ dàng rơi vào tay Khương Nam Hạc.
Tướng quân đối với các loại vật phẩm trên người kỵ binh biết 'nhất thanh nhị sở', đem chúng dung luyện thành vũ khí mới, hoặc là áo giáp càng thêm hoàn mỹ, tự nhiên cũng là có thể.
Cho nên trong tay Khương Nam Hạc, vũ khí các loại nhiều không kể xiết.
Hắn giữ lại những vật phẩm phàm tục này cũng không có công dụng gì, nhưng những món đồ này qua tay tướng quân rèn đúc lại hai lần, đã vô cùng ưu tú, nếu đem ra phàm tục bán đi, cũng sẽ khiến thế nhân tranh nhau cướp đoạt.
Vì vậy, Khương Nam Hạc cùng những tán tu trước mặt này trao đổi những vũ khí trân quý trong phàm tục, tự nhiên rất được hoan nghênh.
Trong tay đám tán tu bình thường này, đừng nói vũ khí, chỉ cần biết chút võ công đã được xem là cường giả trong đám người này rồi.
Rốt cuộc hiện tại vũ khí có thể là vật phẩm bị quản chế, kiếm quặng sắt không dễ, các loại khoáng thạch khác cũng đều vô cùng trân quý, muốn có được vũ khí phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Nhưng tu luyện lại tiêu hao quá nhiều tài nguyên, bọn họ không có một không gian phúc điền làm hậu thuẫn như Khương Nam Hạc, tự nhiên chỉ có thể khổ sở kiếm chút tài nguyên tu luyện ít ỏi.
Binh khí của những người này rất kỳ lạ, có người cầm chảo lớn, có người cầm gậy gỗ bọc lá sắt, có người còn cầm thẳng dao phay. Những thứ này đã được xem là vũ khí tương đối tốt trong đám tán tu, tệ hơn thì cầm gậy gỗ, thạch chuỳ hay gì đó.
Cho nên những người này, khi thấy chỗ Khương Nam Hạc có thể mua được vũ khí, tự nhiên rất là kích động.
Nhưng đáng tiếc tài nguyên trong tay bọn họ không nhiều, mua được cũng chỉ là vũ khí cùng đẳng cấp với loại Khương Nam Hạc bán cho đám tiểu yêu quái, thậm chí còn không bằng của đám tiểu yêu quái.
Những vũ khí đó mặc dù là do tướng quân làm thâu đêm không nghỉ, nhưng cũng được tỉ mỉ rèn đúc, xét về độ sắc bén và độ hoàn mỹ, vẫn là rất không tệ.
Những người trước mặt này lấy tài nguyên ra đổi đồ vật, vũ khí đổi được tự nhiên chẳng ra gì, nhưng bọn họ cũng khá thỏa mãn.
Khương Nam Hạc cũng khá thỏa mãn, trong tay những người này vẫn còn chút hàng.
Hơn nữa bởi vì tán tu tu luyện gian nan, bọn họ tay bên trong có rất nhiều đồ vật thiên môn.
Ví dụ như Khương Nam Hạc liền từ trong tay một người đổi lấy một tấm bản đồ đặc thù.
Theo lời người kia nói, tấm bản đồ này là hắn tình cờ có được, cụ thể dẫn đến đâu thì hắn không biết, nhưng rất có thể sẽ có một kho báu.
Đối với bảo tàng mà người kia nói, Khương Nam Hạc từ chối cho ý kiến.
Nhưng người trước mặt kia rất rõ ràng là không biết hàng, tấm bản đồ bằng da đặc thù đó, da được dùng là da của yêu thú Trúc Cơ kỳ.
Có lẽ là do thời gian trôi qua, dẫn đến tấm bản đồ kia phong hóa, đã nhìn không ra khí tức của yêu thú Trúc Cơ kỳ, nhưng với nhãn lực của Khương Nam Hạc, vừa chạm vào sờ mấy cái liền có thể phát hiện điểm đặc thù của tấm bản đồ bằng da yêu thú không rõ tên này.
Người này trước mặt cũng muốn đổi vũ khí, Khương Nam Hạc nghĩ nghĩ, quyết định đổi cho hắn một món vũ khí tốt hơn một chút so với đám tiểu yêu quái, tấm bản đồ này hiện tại cũng chỉ đáng cái giá đó.
Điều này cũng làm người đàn ông trao đổi rất là kinh hỉ, những người khác thấy vậy, cũng đem ra một ít vật sưu tầm không dùng đến của mình, để Khương Nam Hạc trường trường mắt, xem xem có cái nào Khương Nam Hạc chọn trúng không.
Khương Nam Hạc xem đi xem lại, lật tới lật lui, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, những đồ vật này đều là đồ rách rưới.
Khương Nam Hạc trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn mặc dù thu đồ vật, những thứ mà đối với đám tiểu yêu quái và đám tán tu này cũng là đồ rách rưới, nhưng cũng không thể thật sự cầm đồ rách rưới tới lừa gạt chính mình nha, mấy tên này thế mà còn tiện tay nhặt cục đá ven đường đến lừa gạt chính mình, thật là...
Có tu giả bị Khương Nam Hạc nhìn thấu, tự nhiên lặng lẽ rời đi, những tán tu kia tiếc nuối rời đi, sạp hàng vốn náo nhiệt của Khương Nam Hạc cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ngược lại, những sạp hàng khác lại thật náo nhiệt, đồ vật kỳ kỳ quái quái cũng thật nhiều.
Bất quá trước đó tiểu yêu quái và tán tu đến sạp hàng hắn tiêu phí quá nhiều, gần như tất cả mọi người trong phiên chợ đều đã trao đổi qua một lượt, hắn thấy không có yêu quái hay người nào mới đến nữa, liền chuẩn bị đóng gói hành lý dọn sạp.
Hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, không cần đồ vật gì trân quý, liền trao đổi được một ít đồ vật mà bản thân thấy không tồi.
Những vật phàm tục, đối với Khương Nam Hạc mà nói, thật sự không có tác dụng gì.
Có thể trao đổi được những món đồ vật đặc thù, tràn đầy yêu khí này, theo hắn thấy, đã coi như là vận khí không tệ.
Nếu là đổi sang nơi khác, có khả năng ở lại mấy năm cũng không gặp được nhiều yêu quái như vậy, đổi không được nhiều đồ vật trên người bọn họ như vậy.
Khương Nam Hạc chuẩn bị thu quán, bất quá lúc này không khí chung quanh truyền đến một luồng mùi vị ẩm ướt, dinh dính.
Mũi Khương Nam Hạc khẽ động mấy lần, biết lại có khách mới đến, liền cũng ngừng động tác trong tay, lại ngồi xuống.
Hắn nhìn về phía lối vào phiên chợ, phát hiện. Bốn con tôm hùm nhỏ và cua, kích thước tối thiểu cũng bằng cái chậu rửa mặt, đang nhấc một cái chum đựng nước, đi về hướng phiên chợ.
Những con cua, tôm hùm đó trông rất lớn, khí lực cũng rất lớn, bọn họ nhấc một cái bể cá lớn, bên trong bể cá lộ ra một cái đầu cá.
Đầu cá kia trông rất béo, toàn thân đỏ rực, như là một con cá chép.
Chỉ là con cá chép kia cơm nước thực sự quá tốt, thân hình phát triển theo chiều ngang.
Hắn ở trong bể cá lộ đầu ra, đánh giá đồ vật trên phiên chợ, sau đó nhìn thấy đồ vật bày biện trên sạp hàng của Khương Nam Hạc, hai mắt tức khắc sáng lên.
Mấy con tôm hùm và cua kia nhấc cái chum lớn, dừng lại trước sạp hàng của Khương Nam Hạc. Khương Nam Hạc ngửi ngửi mùi vị ẩm ướt dinh dính cùng mùi tanh cá nhàn nhạt trong không khí, đã có chút suy đoán về thân phận của yêu quái trước mặt này.
Nếu như hắn không đoán sai, ngư yêu trông như cá chép nhưng lại béo quá mức này, hẳn là chính là chủ nhân của con sông lớn gần đây mà Thanh Lang đã nhắc tới.
Thân thể con ngư yêu kia giật giật, vảy màu đỏ rực trên người phản xạ ánh sáng từ đống lửa chung quanh, trông cũng khá đẹp mắt, nếu như bỏ qua thân hình béo đến quá mức của hắn.
Lúc này, hắn từ trong bể cá nhô hẳn đầu ra, nhìn Khương Nam Hạc, ngữ khí không che giấu được hiếu kỳ.
"Trước đó ta liền nghe nói, trong phiên chợ có một tu giả nhân loại cường đại đến trao đổi các loại tài nguyên tu hành.
Giờ qua xem thử, đạo hữu quả thực là bất phàm, ngay cả pháp khí cũng có phương pháp thu hoạch được.
Vị đạo hữu này, không biết thanh trường kiếm pháp khí trước mặt ngươi? Trao đổi cần điều kiện gì?
Ta nhìn mà thực sự mừng rỡ, trong lòng vô cùng yêu thích."
Khương Nam Hạc nhìn con cá chép ngư yêu trước mặt, cười cầm lấy thanh trường kiếm kia.
Hắn đưa hai tay ra từ trong áo choàng, cầm lấy trường kiếm, một tay nhẹ nhàng gõ vào thân kiếm của thanh trường kiếm.
"Đạo hữu ngươi xem, thanh trường kiếm này, là pháp khí đường đường chính chính.
Trên thân kiếm được khắc hai pháp trận kiên cố và sắc bén, dùng linh khí hoặc yêu khí tế luyện một phen, liền có thể 'tâm tùy ý động', trôi nổi bên cạnh, dựa theo ý niệm của chủ nhân tiến hành chiến đấu.
Pháp kiếm kiên cố, lúc linh khí đầy đủ, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, liền có thể phá hủy một tảng đá lớn.
'Chém sắt như chém bùn', không ngoài như vậy.
Điều kiện trao đổi nó ngược lại có chút hà khắc, yêu cầu ít nhất năm môn pháp thuật hoặc công pháp có thể tu luyện.
Đương nhiên, nếu như có được các tài liệu tu luyện trân quý khác, linh thảo, linh dược, hoặc là vật tư khác, cũng có thể trao đổi.
Nếu như những thứ đó đều không có, vậy cũng có thể sử dụng linh thạch, một thanh pháp kiếm này, lấy tám mươi linh thạch ra trao đổi là được."
Khương Nam Hạc cười nhẹ nhàng nói, giọng nói non nớt của hắn qua lớp mặt nạ che đậy, nghe có chút trầm thấp.
Con ngư yêu trong bể cá kia, nghe lời Khương Nam Hạc nói, mắt trợn to, nhìn hắn không thể tưởng tượng nổi.
Giá Khương Nam Hạc đưa ra thực sự có hơi cao, nhưng không có cách nào, trong phạm vi không biết bao nhiêu dặm này, đến một tu giả có thể rèn đúc ra pháp khí cũng không có.
Phải biết, lúc trước cả Đại Hạ triều người có thể rèn đúc pháp khí chỉ có một vị lão tu sĩ, còn bị quốc vương mời chào, về sau cũng chết trong tay hắn.
Hiện tại mặc dù có một ít tán tu hoặc giả tu giả có thể rèn đúc pháp khí, nhưng tỷ lệ thất bại cũng rất cao, giá cả pháp khí vẫn luôn ở mức cao không hạ.
Cho nên Khương Nam Hạc đương nhiên sẽ không cảm thấy mình chào giá quá cao, cho dù pháp khí này trong mắt hắn chỉ là loại chất lượng kém cỏi nhất, là tiểu pháp khí cho Luyện Khí sơ kỳ sử dụng cũng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận