Tu Tiên: Theo Thỉnh Thần Bắt Đầu

Chương 233: Biển bên trên mưa to

Chương 233: Mưa to trên biển
Khương Nam Hạc bọn họ đã từ khoang thuyền phía dưới đi ra, đến boong của chiếc thuyền lớn.
Lúc này trên boong tàu, từng người thủy thủ bận rộn khí thế ngất trời, sắc trời quang đãng, chính là thời điểm tốt để khởi hành.
Tuy nhiên, dựa theo phỏng đoán của những thủy thủ có kinh nghiệm, không lâu nữa sẽ bước vào tiết trời mưa to, lúc đó việc đi thuyền sẽ trở nên chòng chành và khó khăn, phải luôn chú ý.
Khương Nam Hạc cùng Trương Thanh Hà bọn họ cùng nhau ngồi trên boong tàu, uống trà một lát, xem những người khác bận rộn, liền cảm thấy chính mình có chút nhàn nhã.
Nhưng ai bảo bọn họ là tu giả chứ? Bọn họ so với người phổ thông, thân phận tự nhiên bất đồng, đã tạo thành sự khác biệt.
Khương Nam Hạc ngồi trên ghế, trên đùi là hóa thân tướng quân thần khuyển đang nằm sấp.
Trương Thanh Hà ngồi đối diện, cũng cùng nhau thưởng thức trà.
Trên chiếc bàn hai người ngồi có bày một ít nước trà, điểm tâm, hoa quả. Hai người vừa thảo luận chuyện tu hành, vừa nói về những yêu thú kia và thời tiết sắp tới.
Nói đến ngày mưa to sắp tới, ngay cả Trương Thanh Hà, vị tu giả này, trong ngữ khí cũng không khỏi có chút lo lắng.
Không hẳn là lo lắng ảnh hưởng của thời tiết, mà là lo ngại trong tiết trời mưa to thế này, rất có thể sẽ gặp phải yêu thú dưới biển mò lên tập kích đội tàu, càng có khả năng sẽ đụng phải đám hải tặc thừa dịp mưa to kéo đến cướp bóc các loại.
Khương Nam Hạc nghe có chút kinh ngạc, nếu hắn nhớ không lầm, trong thuyền của Trương Thanh Hà, hẳn là có tất cả ba vị tu giả, đây là còn chưa tính cả chính mình.
Trương Thanh Hà là người có thực lực mạnh nhất, cũng là lão đại của cả đội ngũ.
Theo lời hắn nói, thực lực hắn đạt đến Luyện Khí tầng năm, Luyện Khí tầng năm tính là Luyện Khí trung kỳ.
Khương Nam Hạc cũng là lúc này mới biết được, thì ra thế giới phàm tục cũng chia cấp bậc cho Luyện Khí kỳ.
Thật ra hắn thấy cũng không cần thiết lắm, nhưng đối với những người ở chốn phàm tục này mà nói, khổ cực tu luyện vài năm, thực lực tăng lên được một chút, nếu không tự phân chia cấp bậc cho mình thì quả là không có lấy một chút cảm giác thành tựu nào.
Rốt cuộc những tu giả trong phàm tục này của bọn họ, có khả năng cả đời quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ.
Đều là Luyện Khí kỳ, nói ra cũng không dễ phân biệt nha, vì thế liền phân ra ba đẳng cấp: phía trước, bên trong, sau.
Mà Luyện Khí kỳ cũng chia từ tầng 1 đến 10, giống như Khương Nam Hạc lúc này đã Luyện Khí viên mãn, dựa theo lời Trương Thanh Hà mà nói, chính là Luyện Khí mười tầng viên mãn.
Có thể nói là thực lực tương đối mạnh, loại như Trương Thanh Hà ở Luyện Khí tầng năm, cũng coi như là cao thủ một phương.
Trong đội tàu còn có một người Luyện Khí tầng hai và một người Luyện Khí tầng ba, ba tu giả bảo vệ cả đội tàu, theo lý mà nói hẳn là đủ rồi.
Nhưng sợ là sợ gặp phải tình huống đặc thù, thời tiết mưa to sắp đến, trong mắt Trương Thanh Hà chính là tình huống đặc thù.
Mấy tháng gần đây, đúng vào dịp Đại Hạ quốc tổ chức Vạn Dặm Thuyền Hội của tu tiên phường thị, hắn lo lắng có chút tu giả nảy sinh ý đồ xấu, thừa dịp thời tiết đặc thù này mà thực hiện hành vi cướp bóc.
Đây cũng không phải hắn suy nghĩ nhiều, mà là trước kia hắn thật sự đã gặp phải rồi nha.
Có tu giả vì kiếm tiền, thật sự có thể đến cả mạng cũng không cần, huống hồ trong số tu giả bọn họ, còn có một ít tà tu, ma tu các loại.
Tu giả, cũng không phải đều là chính đạo tu giả, không thể nào thành thật làm giao dịch, làm ăn với ngươi.
Còn có tu giả dựa vào việc bắt giết tu giả khác, thu hoạch tài nguyên, truyền thừa các thứ của họ, để làm bản thân lớn mạnh, người dạng nào cũng có, cho nên làm việc phải vạn phần cẩn thận.
Điều này làm Trương Thanh Hà có chút lo lắng về cơn mưa to sắp đến, nhưng may mắn là, trên thuyền của hắn lần này có một vị khách nhân đặc thù, chính là Khương Nam Hạc.
Vị khách nhân này thực lực cường đại, cho dù đặt ở trong tu tiên phường thị, ngoại trừ mấy vị Trúc Cơ kỳ thuộc dạng thần long không thấy đuôi kia có thể mạnh hơn hắn, những người còn lại phỏng chừng đều bị hắn treo đánh.
Hơn nữa bên cạnh người này, còn mang theo hai con yêu thú vô cùng cường đại, càng làm cho hắn yên tâm.
Cho nên hiện tại Trương Thanh Hà chỉ là trong lòng có chút lo lắng, nhưng nếu nói có bao nhiêu khẩn trương các loại, thì thật sự là không có a.
Hắn từ trước đến nay chưa từng được thuận lợi đến thế, xuất hành cùng một vị Luyện Khí đại viên mãn, đừng nói là hắn, mà mấy đời trước trong gia tộc bọn họ, ngược lên năm sáu thế hệ, cũng chưa từng có chuyện này, hắn coi như là người mở đầu tiền lệ.
Khương Nam Hạc tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng thấy mặt hắn lộ vẻ ưu sầu, liền biết hắn đang lo lắng ngày mưa to sắp tới.
Hắn chưa từng đi lại trên biển, đối với việc này cũng không có kinh nghiệm gì để phát biểu, tự nhiên chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Hắn nhấp một ngụm trà, nhìn về phía boong tàu đang bận rộn vội vàng.
Lúc này, Trương Bảo cũng đi tới, tay bưng một cái khay nhỏ, trên đó có ít cá nướng, thịt nướng vừa mới làm xong các loại, xem như mang đến hiếu kính Trương Thanh Hà và Khương Nam Hạc.
Nhìn Trương Bảo này, Khương Nam Hạc đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó liền mở miệng với Trương Thanh Hà.
"Thanh Hà đạo hữu, việc huấn luyện thường ngày của đồ đệ ngươi này, ta thấy có chút lơ là nha.
Lúc trước khi đi xuống ta có hỏi, phát hiện hắn bình thường chỉ tu luyện nửa canh giờ, thời gian này thật sự không tính là nhiều."
Nghe lời Khương Nam Hạc nói, sắc mặt sầu khổ trên mặt Trương Thanh Hà biến mất một ít, sau đó liền nhìn Trương Bảo với ánh mắt hận sắt không thành thép.
"Cái đồ không có chí khí này! Bình thường ta dạy bảo hắn thế nào hắn cũng đều không nghe.
Ai, xem xem, luyện mấy tháng này rồi? Vẫn chưa luyện ra được thành tựu gì cả.
Có đôi khi ta thật muốn một bàn tay tát hắn trở về bụng mẹ hắn, nghĩ đến liền đau đầu.
Hắn mỗi lần đều nói đả tọa được nửa canh giờ, liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, ta cũng không có biện pháp gì tốt cả."
Nghe lời nói bất đắc dĩ của Trương Thanh Hà, Khương Nam Hạc lắc lắc đầu, cảm thấy người này đối với đồ đệ của mình vẫn còn quá mềm tay một chút.
Nhưng hắn không có quyền phát biểu gì, rốt cuộc không phải đồ đệ của chính mình, tuy nhiên cũng có thể mở miệng nhắc nhở một chút, xem như báo đáp ân tình cho lên thuyền của bọn họ.
"Không tĩnh tâm được, điều này rất bình thường. Lúc trước khi ta tu luyện, trong đầu cũng có đủ loại ý nghĩ hỗn loạn lộn xộn kéo tới, cũng khiến con đường phía trước trở nên mờ mịt.
Trương Bảo tiểu hữu lúc huấn luyện, có thể ổn định lại tâm thần trước, tỉ mỉ cảm ngộ một chút công pháp mình tu luyện.
Sau đó khi tâm thần nhẹ nhàng rồi, lại bắt đầu tu luyện, hiệu quả hẳn là sẽ tốt hơn một ít.
Đương nhiên lúc tu luyện cũng có thể đốt một ít an thần hương, tu luyện hoàn tất, nếu cảm thấy tinh thần mệt mỏi, có thể nghe một chút nhạc nhẹ nhàng, hoặc là đọc sách thư giãn một chút, những điều đó đều có thể hóa giải phần nào sự mệt mỏi tinh thần."
Nghe Khương Nam Hạc chỉ điểm, Trương Thanh Hà mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó lại liếc mắt nhìn Trương Bảo đang ghi nhớ nghiêm túc.
Tuy nhiên hắn thấy Trương Bảo đã ghi chép lại, trong lòng liền cảm thấy hài lòng, đồ đệ này vẫn là còn cứu được.
Đương nhiên, đối với sự chỉ điểm của Khương Nam Hạc, hắn càng cảm thấy vui mừng và bất ngờ.
Hai người lại nói chuyện về đề tài tu luyện một hồi nữa, chờ đến khi trên thuyền từng cơn gió biển mang theo mùi tanh thổi tới, bầu trời cũng kéo đến chút mây đen, hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện lần này, ai về phòng nấy để tu luyện.
Bầu trời âm u, xem ra là sắp mưa, đây cũng không phải là thời tiết tốt để nói chuyện.
Trong khoang thuyền, trên boong tàu, nhóm thủy thủ càng thêm bận rộn.
Trương Bảo cũng vậy, hắn vốn dĩ có chút say sóng, Khương Nam Hạc mặc dù đưa cho hắn chút thuốc say sóng, nhưng thân thể hắn lại không được khỏe khoắn.
Hắn mang bệnh, còn phải giám sát toàn bộ đội tàu vận hành, thực sự vất vả, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, rốt cuộc hắn được xem là chủ nhân đời tiếp theo của đội tàu này.
Đương nhiên, điều này cần đợi sau khi hắn thành công dẫn khí nhập thể mới có thể tiếp nhận, trên mấy chiếc thuyền khác, mỗi thuyền cũng đều có người đứng đầu, bọn họ ra hiệu với người trên chiếc thuyền này của Trương Bảo, cùng nhau thương lượng phương hướng kế tiếp.
Khương Nam Hạc về đến phòng mình, đóng cửa sổ lại, nếu như hắn đoán không sai, chẳng bao lâu nữa, trên trời sẽ có mưa to trút xuống.
Chẳng bao lâu sau, phỏng đoán của Khương Nam Hạc đã được xác minh, mưa rào xối xả trút xuống, đập vào cả con thuyền, làm thuyền lắc lư chao đảo.
Nhưng dù sao đây cũng là thuyền được chế tạo đặc biệt, trên thuyền được gia tộc Trương Thanh Hà bọn họ dùng phương pháp đặc thù để gia cố, nên mưa to thông thường có thể dễ như trở bàn tay chịu đựng được.
Nhưng không sợ thiên tai, chỉ sợ nhân họa, hy vọng chuyến đi này thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận